RT Margarita Simonyan 800 px
© RTMargarita Simonyan, Tổng Biên tập viên RT và Sputnik
Về cơ bản, phương Tây nên cảm thấy kinh hoàng không phải vì 76% người Nga đã bỏ phiếu cho Putin, mà vì cuộc bầu cử này đã chứng tỏ rằng 95% dân chúng Nga ủng hộ các tư tưởng bảo thủ, yêu nước, cộng sản hay chủ nghĩa dân tộc. Điều đó có nghĩa là các tư tưởng tự do cánh tả chỉ còn sống sót trong vẻn vẹn 5% dân chúng.

Và đó là lỗi của các bạn, hỡi những người bạn phương Tây của tôi. Chính các bạn đã đẩy chúng tôi vào trạng thái "Người Nga không bao giờ đầu hàng".

Tôi đã bảo các bạn trong một thời gian dài là hãy tìm những cố vấn bình thường hơn về nước Nga. Hãy đuổi cổ những giống ký sinh trùng kia đi. Với các lệnh trừng phạt kinh tế thiển cận, với sự sỉ nhục ác ý đối với các vận động viên của chúng tôi (bao gồm cả những vận động viên bị tàn tật); với các vụ "Skripal" và việc ngồi xổm lên những giá trị tự do tiến bộ cơ bản nhất, như là giả định vô tội cho đến khi bị chứng minh có tội, mà họ đã đánh đồng một cách đạo đức giả với các tư tưởng siêu cánh tả và áp đặt lên các quốc gia của chính họ; với chứng động kinh cuồng loạn tập thể của họ khiến một người bình thường về tâm lý phải thở ra một hơi nhẹ nhõm vì anh ta sống ở Nga chứ không phải ở Hollywood, ở Hoa Kỳ với đống hỗn độn sau bầu cử, ở Đức hay ở Anh với vụ Brexit; với cuộc tấn công của họ vào RT, tổ chức mà họ không thể tha thứ vì đã dám sử dụng quyền tự do ngôn luận và cho cả thế giới thấy cách dùng nó như thế nào, hóa ra cái quyền tự do ngôn luận ấy chưa bao giờ được chủ định để dùng cho cái thiện, mà chỉ được phát minh ra như một thứ đẹp đẽ, như là một cái chổi bằng pha lê chỉ sáng bóng loáng lên trong tủ kính nhưng không thích hợp để dọn chuồng ngựa; với tất cả những sự bất công và tàn ác, sự đạo đức giả và dối trá của các bạn, các bạn đã buộc chúng tôi phải ngừng tôn trọng các bạn. Các bạn và những thứ gọi là "giá trị" của các bạn.

Chúng tôi không muốn sống như các bạn sống, không còn muốn nữa. Trong năm mươi năm trời, cả bí mật lẫn công khai, chúng tôi đã muốn sống như các bạn, nhưng không còn như vậy nữa.

Chúng tôi không còn chút tôn trọng nào cho các bạn nữa, và cho những người trong số chúng tôi mà các bạn hỗ trợ, và cho tất cả những người hỗ trợ các bạn. Đấy là cách con số 5% ấy ra đời.

Về điều đó, các bạn chỉ có thể tự trách chính mình. Và cả các chính trị gia, nhà phân tích, và các nhà báo phương Tây của các bạn.

Dân tộc chúng tôi có thể tha thứ rất nhiều điều. Nhưng chúng tôi không tha thứ sự ngạo mạn, và không có quốc gia bình thường nào làm vậy.

Cái Đế chế duy nhất còn lại của các bạn nếu khôn ra thì nên học hỏi từ lịch sử của các đồng minh của họ, tất cả bọn họ đều từng là một Đế chế. Hãy tìm hiểu cách họ đánh mất Đế chế của họ. Chỉ vì sự ngạo mạn của họ.

Gánh nặng chủng tộc da trắng, cái mông đít tôi (viết trong nguyên bản bằng tiếng Anh "White man burden, my ass". Câu này trỏ đến việc các nước Châu Âu thường nói họ đã cất công mang ánh sáng văn minh đến cho các dân tộc mọi rợ mà họ đô hộ, rằng đó là gánh nặng vinh quang của chủng tộc da trắng mà họ phải thực hiện.)

Nhưng cái Đế chế duy nhất, mà các bạn còn có ngày nay, đã vứt bỏ lịch sử, họ không còn dạy lịch sử, và họ từ chối học lịch sử. Điều đó nghĩa là nó sẽ kết thúc như cách mà nó luôn luôn kết thúc, trong những trường hợp như vậy.

Trong lúc đó, các bạn đã đẩy chúng tôi về phía kẻ thù của các bạn. Ngay sau khi các bạn tuyên bố ông ta là kẻ thù, chúng tôi đoàn kết xung quanh ông ta.

Trước đó, ông ta chỉ là Tổng thống của chúng tôi, một người có thể được bầu lên một lần nữa. Bây giờ, ông ta đã trở thành Người Lãnh Đạo của chúng tôi. Chúng tôi sẽ không để các bạn thay đổi điều đó. Và chính các bạn đã tạo ra điều đó.

Chính các bạn đã dựng nên sự đối nghịch giữa lòng yêu nước và tư tưởng tự do. Mặc dù chúng không nên là những tư tưởng đối nghịch. Cái sự đối nghịch giả tạo này, tạo ra bởi chính các bạn, đã khiến chúng tôi lựa chọn lòng yêu nước.

Mặc dù nhiều người trong số chúng tôi thực sự theo tư tưởng tự do, bao gồm cả bản thân tôi.

Hãy lo dọn dẹp ngôi nhà của chính các bạn, ngay bây giờ. Các bạn không còn mấy thời gian nữa.