Khi có binh lính trên đường phố? Khi sự hoảng loạn tập thể xảy ra? Khi có thiết quân luật và công chúng được yêu cầu tìm nơi trú ẩn trong nhiều tháng hay thậm chí nhiều năm? Khi các "nhà lãnh đạo" thế giới nói với dân chúng rằng kẻ thù phải chịu trách nhiệm cho tất cả các cuộc tàn sát?
Nếu đây là các tiêu chí, thì điều đó có nghĩa là chúng ta đang có chiến tranh ngay bây giờ.
Binh lính trên đường phố? Đã có.
Hoảng loạn tập thể? Đã có.
Thiết quân luật và công chúng được yêu cầu tìm nơi trú ẩn? Đã có và đã có.
Các nhà lãnh đạo thế giới nói với dân chúng rằng kẻ thù phải chịu trách nhiệm cho tất cả các cuộc tàn sát? Đã có và đã có.
Vâng, theo tất cả các tiêu chí đó, chúng ta đang có chiến tranh. Nhưng không ai gọi đó là chiến tranh. Tại sao không? Bởi vì, trong suy nghĩ của công chúng, thực sự chỉ có một thước đo để đánh giá tình trạng chiến tranh: Liệu quân đội có đang ở trên chiến trường bắn nhau hay không. Chắc chắn đó mới là chiến tranh, phải không?
Nhưng nếu vậy thì tại sao Merkel viện dẫn Thế chiến II trong nỗ lực giải thích cuộc khủng hoảng hiện tại cho người dân Đức? Tại sao chúng ta được bảo rằng thời điểm chúng ta đang sống còn tồi tệ hơn chiến tranh? Tại sao lại là hết "nhà lãnh đạo" này đến "nhà lãnh đạo" khác, từ Trump đến Trudeau đến gần như tất cả các nguyên thủ khác, viện dẫn các biện pháp khẩn cấp thời chiến tranh và chuẩn bị cho thiết quân luật toàn diện?
Vẫn chưa đủ để thuyết phục bạn rằng thế giới đang có chiến tranh? Vậy thì tại sao Donald Trump tuyên bố chiến tranh với virus corona và tự xưng là một "tổng thống thời chiến"? Tại sao Macron lại nhìn thẳng vào máy ảnh và phát âm "nous somme en guerre"? Tại sao Boris Johnson, Moon Jae-in, và gần như tất cả những kẻ được gọi là "lãnh đạo" khác trên thế giới đều hùa vào với tuyên bố chiến tranh của họ?
Sự thật là thế giới đang có chiến tranh. Và cuộc chiến đó là Thế chiến III. Sự khác biệt là hiện nay chưa ai hiểu bản chất của cuộc chiến này, các bên tham chiến là ai, và mục đích của những người tiến hành nó thực sự là gì.
Tôi biết bạn đang hoài nghi, vì vậy hãy cho phép tôi giải thích.
Trong nhiều thập kỷ nay, hình ảnh chiến tranh đã được các chính trị gia sử dụng để tìm kiếm sự ủng hộ cho các đề xuất chính sách của họ. Bất cứ khi nào Tổng thống Mỹ muốn tuyên chiến với một danh từ trừu tượng - ví dụ như "cuộc chiến chống đói nghèo" của Johnson, hay "cuộc chiến chống ma túy" của Nixon, hay "cuộc chiến chống khủng bố" của Bush - chúng ta biết điều gì sẽ xảy ra: Hàng tỷ đô la sẽ được tiêu, sự quan liêu của chính phủ sẽ tăng lên, quyền của người dân bình thường sẽ giảm, và, vâng, mục tiêu của cuộc chiến đó sẽ thực sự gia tăng sức mạnh của nó.
Nhưng "cuộc chiến chống virus corona" này thì khác. "Cuộc chiến" đặc biệt này rất có thể sẽ trở thành trận chiến đầu tiên trong cái mà các nhà sử học của thời tương lai sẽ gọi là Thế chiến III.
Nhưng cũng như Thế chiến I - với súng máy và những khoảng đất không ai có thể đặt chân vào và số lượng thương vong không thể tưởng tượng được - hoàn toàn không giống với bất kỳ cuộc chiến nào mà bất kỳ ai từng thấy trước đây; cũng như Thế chiến II - với xe tăng và máy bay ném bom và tàu ngầm và bom nguyên tử và việc nhắm vào thường dân - không giống như bất kỳ cuộc chiến nào mà bất kỳ ai từng thấy trước đây, vì vậy, Thế chiến III sẽ hoàn toàn không giống với bất kỳ cuộc chiến nào mà bất kỳ ai từng thấy trước đây.
Lần này, chiến tranh thế giới đang diễn ra dưới hình thức một cuộc chiến hỗn hợp. "Chiến tranh hỗn hợp" là một thuật ngữ được sử dụng bởi các chiến lược gia quân sự trong những thập kỷ gần đây để mô tả một loại chiến tranh không bình thường trong đó chiến tranh thông thường (súng và bom trên chiến trường) được kết hợp với một số phương thức tấn công khác: chiến tranh mạng, hoạt động phá hoại, các chiến dịch gây bất ổn chính trị, luật pháp và về cơ bản là bất cứ điều gì khác có thể làm suy yếu hoặc gây bất ổn cho kẻ thù trong thời gian xung đột.
Ở lần vòng phân tích đầu tiên, sẽ không khó để mô tả mối quan hệ hiện tại giữa Mỹ và Trung Quốc là chiến tranh hỗn hợp. Trên thực tế, đây chính xác là những gì nhà phân tích sắc sảo Pepe Escobar mô tả trong phân tích của ông về những động thái mới nhất trên bàn cờ địa chính trị, "Trung Quốc bị khóa trong cuộc chiến hỗn hợp với Mỹ". Như Escobar lưu ý:
Trong vô số các hiệu ứng địa chính trị gây chấn động toàn cầu của virus corona, một điều nổi lên rõ ràng. Trung Quốc đã định vị lại thế đứng của chính mình. Lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu cuộc cải cách của Đặng Tiểu Bình vào năm 1978, Bắc Kinh công khai coi Mỹ là mối đe dọa, như tuyên bố một tháng trước của Ngoại trưởng Wang Yi tại Hội nghị An ninh Munich tại thời điểm đỉnh cao của cuộc chiến chống virus corona. Bắc Kinh đang cẩn thận từng bước định hình suy tính của họ, rằng từ khi cuộc tấn công của virus corona bắt đầu, giới lãnh đạo Trung Quốc đã biết rằng đó là một cuộc chiến tranh hỗn hợp. Thuật ngữ của Tập Cận Bình là một manh mối chính. Ông nói công khai rằng đây là chiến tranh. Và, để phản công, một "cuộc chiến tranh nhân dân" đã được phát động.Escobar tiếp tục chỉ ra rằng những tuyên bố rất công khai gần đây của Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Trung Quốc Triệu Lập Kiên rằng "Quân đội Hoa Kỳ đã mang dịch bệnh đến Vũ Hán" không chỉ là một sự vi phạm giao thức ngoại giao, mà còn là ngôn ngữ của thời chiến. Với những dấu hỏi cực kỳ lớn xung quanh mọi khía cạnh của đại dịch hiện nay, gợi ý rằng virus corona mới thực ra đến từ Fort Detrick hầu như không có gì lạ. Nhưng hãy nhớ rằng đây không phải là một anh hùng bàn phím nào đó đưa ra ý tưởng này, đây là một đại diện chính thức của chính phủ Trung Quốc. Đây không phải là một lời buộc tội nói chơi cho xong.
Nhưng không chỉ Trung Quốc chỉ tay vào chú Sam. Trong khi các phát ngôn viên của chính phủ Trung Quốc đang đưa ra quan điểm rằng virus corona là Made in USA ™, chính quyền Trump đang tìm mọi cách đổi tên SARS-Cov-2 thành "virus Trung Quốc". Nghe có vẻ nhỏ mọn, nhưng những ngữ nghĩa ấy rất quan trọng. Như bất cứ ai dành thời gian trực tuyến trong vài tuần qua đã nhận thấy, cái bộ phận được tẩm đẫm flouride, nghiện nhai lại truyền thông chính thống của công chúng Mỹ đang được kích động bởi phần nghiện MSM, nghiện MSM của công chúng Mỹ đã được tiếp sức bởi những bài hùng biện chống Trung Quốc này và người Trung Quốc đã thay thế người Nga thành ông ngáo ộp trong tâm trí công chúng Mỹ.
Escobar kết luận bài viết của mình bằng cách đưa ra câu hỏi liệu toàn bộ cuộc khủng hoảng virus corona này là một có phải là "một chiến dịch tâm lý chiến khổng lồ nhằm tạo ra môi trường địa chính trị và xã hội hoàn hảo cho sự thống trị hoàn toàn hay không". Ông cho rằng câu hỏi cấp thiết hiện nay là: "Liệu giới thượng lưu có tiếp tục tiến hành chiến tranh hỗn hợp toàn diện chống lại Trung Quốc" khi mọi chuyện đã kết thúc hay không?
Trong bối cảnh rộng lớn hơn của cuộc xung đột Mỹ-Trung mà - như tôi đã nhiều lần chỉ ra - đang trở thành cuộc đấu tranh định hình thế kỷ 21, phân tích của Escobar là nghe khá hợp tình hợp lý.
Nhưng, như tôi cũng đã nhiều lần tranh luận, cuộc đấu tranh giữa các cường quốc để định hình thế kỷ này giữa Trung Quốc và Mỹ (giống như cuộc Chiến tranh Lạnh của thế kỷ 20) là một cuộc xung đột được quản lý và diễn xuất hoàn hảo, và thực chất là giả mạo. Trận chiến thực sự sẽ không diễn ra giữa "Trung Quốc" và "Mỹ", đấy không là những thế lực đáng kể trong thế kỷ 21. Không, trận chiến thực sự sẽ diễn ra giữa các tay chủ ngân hàng cùng những kẻ điều hành xã hội của chúng và bên kia là toàn thể quần chúng nhân loại.
Nếu cuộc chiến tranh hỗn hợp này thực sự là Thế chiến III, thì chúng ta phải xác định một điều rất cơ bản: Ai là các chiến binh, và họ chiến đấu vì điều gì? Đây là điều dễ nhất để xác định trong bất kỳ cuộc chiến nào, phải không? Chỉ cần nhìn cách quân đội đang chĩa súng và bạn sẽ thấy kẻ thù của họ là ai, phải không?
Vậy chúng ta hãy cùng xem xét.
Quân đội đang được triển khai ngay khi tôi gõ những dòng này ở hết nước này đến nước khác. Và họ đang chĩa súng vào ai? Các đồng hương của họ.
Các chiến dịch chiến tranh mạng đang diễn ra ngay lúc này để đánh sập các hệ thống liên lạc của kẻ thù và dán mác tất cả thông tin của kẻ thù là "thông tin sai lệch". Nhưng ai đang được trở thành mục tiêu trong tất cả những chiến dịch này? Các nhà báo công chúng và những người nghi ngờ thông tin chính thống.
Các chiến dịch gây bất ổn chính trị đang được tiến hành. . . nhưng chính Đảng Dân chủ là những kẻ đã bị bắt quả tang gian lận bầu cử sơ bộ của chính họ; báo chí chính thống đang cố gắng bài bác các quyết định chính trị được đưa ra bởi trưng cầu dân ý và giới học giả đang làm việc chống lại các chính phủ được bầu cử dân chủ trong thế giới Phương Tây được cho là "tự do".
Và trong khi chỉ vài tháng trước, các cuộc biểu tình lan rộng khắp toàn cầu đến nỗi tôi dành toàn bộ cả một trang cho hiện tượng này, bây giờ hết quốc gia này đến quốc gia khác tuyên bố tụ tập hơn 10 người là bất hợp pháp.
Hết lần này đến lần khác, chúng ta thấy rằng cuộc chiến đang diễn ra là cuộc chiến của chính phủ, quân đội, giới tài chính và sức mạnh doanh nghiệp chống lại quần chúng nhân loại.
Đây là bản chất thực sự của Thế chiến III. Nó đang diễn ra ngay lúc này. Và, trong con mắt của các chính quyền, chúng ta là kẻ địch.
À vâng, chắc chắn là có những nước cờ chính trị, sự lộn xộn về địa chính trị giữa các quốc gia đang diễn ra cùng một lúc. Nhưng đó chỉ là những trận đánh nghi binh được thiết kế để đánh lạc hướng chúng ta khỏi sự kiện chính: Cuộc chiến chống lại nhân loại tự do.
Đây là lý do tại sao mô hình Trung Quốc - một cỗ máy kiểm soát xã hội toàn diện - bị các "nhà lãnh đạo" của "thế giới tự do" lên án trong khi chính họ công khai mơ ước có được những quyền lực tương tự ở cho chính họ.
Vâng, thưa các bạn, dù bạn có biết hay không, Thế chiến III đã bắt đầu. Và trong con mắt những người tiến hành cuộc chiến đó, bạn là một chiến binh địch. Câu hỏi quan trọng duy nhất là: Liệu chúng ta sẽ tỉnh thức và nhận ra thực tế này để kịp thời chống trả, hay chúng ta sẽ chỉ buông tay nằm xuống và để giới thẩm quyền chiến thắng.
Nhận xét Độc giả
Bản tin Email