craig murray family flu
© craigmurray.org.uk
Tôi luôn rất thích bức ảnh này, vì những lý do có lẽ rõ ràng. Chúng tôi, từ trái sang phải, là Celia, Stuart, Neil, Craig và trong suốt thời thơ ấu của mình, chúng tôi thực sự rất gần gũi và hạnh phúc. Lý do tôi đăng bài này bây giờ là vì mẹ tôi luôn nói với tôi rằng bà rất ngạc nhiên khi thấy trong ảnh chúng tôi trông hạnh phúc đến như vậy, bởi vì nó được chụp khi tất cả chúng tôi bị ốm phải nghỉ học vì dịch cúm Hồng Kông.

Đại dịch cúm Hồng Kông năm 1968/9 là đại dịch cúm thực sự nghiêm trọng cuối cùng quét qua Vương quốc Anh. Chúng xảy ra có vẻ rất đều đặn - 1919, 1969 và 2020. Dịch cúm có vẻ đến đúng giờ hơn nhiều so với các chuyến tàu (tôi đã bỏ qua dịch "cúm châu Á" năm 1958). Ngày nay "cúm Hồng Kông" được gọi là H3N2. Ước tính số người chết mà nó gây ra trên toàn thế giới dao động từ 1 đến 4 triệu. Ở Anh, nó đã giết chết khoảng 80.000 người.
uk deaths flu
Số người chết ở Anh do các dịch cúm
Nếu virus corona hiện tại xuất hiện vào năm 1968, nó sẽ được gọi đơn giản là "cúm", hay có thể là "cúm Vũ Hán". COVID-19 giờ có thể không được phân loại như vậy, nhưng trong thời trẻ của tôi, chắc chắn "cúm" sẽ là tất cả những gì chúng ta sẽ gọi nó. Cúm Hồng Kông rất giống với dịch cúm hiện nay ở chỗ cực kỳ dễ lây nhưng với tỷ lệ tử vong khá thấp. 30% dân số Anh được ước tính đã bị nhiễm bệnh trong đại dịch cúm Hồng Kông. Tỷ lệ tử vong là khoảng 0,5%, chủ yếu là người cao tuổi hoặc có vấn đề sức khỏe tiềm ẩn.

Nhưng không hề có sự hoảng loạn rộng khắp, không có truyền thông đưa tin từng giây, từng phút về bệnh cúm Hồng Kông. Hãy để tôi bắt đầu nói một câu có thể không được nhiều người thích. "Một đàn ông ở độ tuổi 80, vốn đã không được khỏe lắm do các điều kiện sức khỏe trước đó, vừa chết vì cúm" không phải và không nên là một tin đáng được đăng với dòng tít lớn trên báo. Cái cách truyền thông đưa tin hiện nay là quá nhiều, quá thiếu cân bằng và được thiết kế để gây hoảng loạn.

Hãy xem xét điều này: 100% những người nhiễm virus corona sẽ chết. 100% những người không nhiễm virus corona cũng sẽ chết. Sự khác biệt về tuổi thọ trung bình giữa hai nhóm sẽ chỉ là rất nhỏ. Đó là vì phần lớn những người chết vì COVID-19 đã sống gần hết tuổi thọ hoặc đang gặp các vấn đề sức khỏe khác.

Hãy để tôi đưa ra tuyên bố quan trọng này. Tôi viết bài này trong tình trạng tim và phổi bị tổn thương và sức khỏe tồi tệ, sau đợt thuyên tắc phổi hai bên gần như đã giết chết tôi năm 2004. Nó xuất hiện tình cờ một cách bí ẩn vào đúng thời điểm mà chính phủ Anh và Hoa Kỳ đang cố gắng loại bỏ tôi với tư cách là một Đại sứ, chỉ một vài tuần sau khi mọi cáo buộc sai trái mà chính phủ Anh đã cố gắng gán cho tôi bị xóa bỏ. Tôi đã hôn mê nhiều ngày và sau đó bác sĩ nói tôi sẽ sống thêm tối đa được ba năm (đọc cuốn Murder in Samarkand để biết toàn bộ câu chuyện). Nếu tôi bị mắc COVID-19, tôi chắc rằng tôi sẽ nhanh chóng thoát khỏi chuyến phiêu lưu tiếp theo.

Nhưng điều đó hoàn toàn ổn với tôi. Tôi đã sống một cuộc sống vô cùng đầy đủ và đáng sống về mọi phương diện. Tôi không muốn chết - tôi có một người vợ và những đứa con mà tôi yêu sâu sắc và tôi có những cuộc chiến chính trị quan trọng mà tôi muốn tham gia. Nhưng con người không phải sinh ra để được bất tử và một ngày nào đó thời điểm của tôi sẽ đến.

Điều khiến tôi lo lắng về phản ứng hiện tại với virus corona, là ở chỗ nó dường như phản ánh niềm tin rằng cái chết là một điều sai chệch, chứ không phải là một phần của trật tự tự nhiên. Khi loài người tiếp tục phát triển ồ ạt về số lượng, và khi nó tiếp tục khiến các loài khác tuyệt chủng, không thể tránh khỏi việc dân số đông đúc sẽ khiến con người dễ mắc bệnh.

Khi chúng ta thấy những tác động thảm khốc của con người đối với môi trường, bao gồm cả đối với các loài khác và khí hậu, tôi thực sự bối rối không hiểu những giả định và mục tiêu cơ bản của loài người là gì. Có phải chúng ta thực sự tin rằng y học có thể và nên loại bỏ tất cả bệnh tật? Có rất nhiều các nhà khoa học được tài trợ tốt đang làm việc rất chăm chỉ để nghiên cứu về cái ý tưởng rằng chính sự lão hóa là một quá trình có thể được ngăn chặn. Và bởi vì đó là một khái niệm rất hấp dẫn đối với những người phương Tây giàu có, nên người ta dành nhiều tiền hơn cho việc ngăn ngừa lão hóa hơn là chống lại bệnh sốt rét và các bệnh nhiệt đới khác. Đến khi nào thì nó dừng lại? Có phải chúng ta thực sự muốn có một thế giới - hay ít nhất là một thế giới của những nước giàu - nơi mà tất cả mọi người đều sống đến trăm tuổi? Tác động của điều đó lên dân số nói chung, lên nhân khẩu học, kinh tế và phân bổ các nguồn tài nguyên hữu hạn, bao gồm cả thực phẩm và nhà ở, sẽ là gì?

Sự hoảng loạn tập thể xung quanh virus corona hiện tại có nguồn gốc từ sự chối bỏ trong xã hội chúng ta ý niệm rằng loài người là một phần của hệ sinh thái rộng lớn hơn, rằng cái chết và bệnh tật là những sự thật không thể tránh khỏi, và nó là thứ mà con người nên chấp nhận như một phần của cuộc sống. Hãy để tôi đưa ra một suy nghĩ an ủi cho những người đã rơi vào cơn hoảng loạn. Tôi không nghi ngờ chút nào rằng tỷ lệ tử vong do virus corona đang được phóng đại. Tất cả đều dựa trên phép ngoại suy từ những người đã được xét nghiệm, nhưng vẫn tồn tại một số lượng rất lớn người trên toàn thế giới, những người đã hoặc đang nhiễm virus corona, nhưng những triệu chứng của họ chỉ giống như cảm lạnh hoặc không tồn tại, và họ không đến cơ sở y tế để thử nghiệm. Dịch cúm Hồng Kông có tỷ lệ tử vong là 0,5% và tôi tin rằng cuối cùng COVID-19 cũng sẽ được chứng minh là giống như vậy. Nó chỉ như bệnh cúm thông thường một khi bạn mắc bệnh. Sự khác biệt duy nhất là nó dễ lây lan hơn nên nhiều người sẽ mắc bệnh hơn.

Vâng, hãy rửa tay, vứt khăn giấy của bạn vào thùng rác, giữ cho mọi thứ sạch sẽ. Đừng đến gần người bị cúm. Tận dụng mọi thứ mà y học hiện đại có thể làm để giúp bạn. Nhưng đừng quá bị sốc trước ý nghĩ rằng một số người bệnh sẽ chết, đặc biệt là nếu họ già. Chúng ta không phải là thần thánh, chúng ta là phàm nhân. Chúng ta cần kết nối lại với ý tưởng đó.

Tất cả cái chết của con người là những bi kịch cá nhân. Tôi mong tất cả sự an ủi đến với những người đang đau buồn, và không hề có ý định coi nhẹ nỗi đau mất mát của bất kỳ ai ở bất kỳ lứa tuổi nào (tôi đã mất mẹ của mình cách đây không lâu), hoặc thậm chí tôi biết rằng một số ít trường hợp tử vong ở trẻ em mang lại sự đau đớn khủng khiếp. Lời chia buồn sâu sắc và chân thành nhất của tôi gửi đến tất cả những người đã mất người thân, và sự trân trọng của tôi dành cho tất cả những người bệnh và những người lo lắng về họ. Nhưng suy nghĩ về vị trí của cuộc sống con người trong vũ trụ rộng lớn cũng là một cách làm vợi sự đau buồn. Mục đích của blog này vẫn là không trốn tránh việc nói lên điều mà có thể không được nhiều người thích. Tôi hy vọng mọi người sẽ bắt đầu xem xét COVID-19 theo một cách bình tĩnh hơn.