The Whore of Babylon
Bức tranh "Con điếm Babylon" của Lucas Cranach vẽ năm 1534
Tôi nghĩ hôm nay tôi sẽ lẩy một chút Kinh Thánh. Như nhiều người trong các bạn đã biết, cuốn sách đầu tiên của tôi là lời bình luận về Sách Khải Huyền mang tựa đề Hội chứng Noah (The Noah Syndrome). Tôi khá bị ấn tượng bởi thực tế rằng những lời mô tả của người tự nhận là "John từ Patmos" (ND: được cho là tác giả Sách Khải Huyền) lại giống với những mô tả về bệnh dịch ở Ai Cập như được tường thuật lại trong Sách Xuất Hành đến vậy và đấy là điều đã khiến tôi bắt đầu nghiên cứu về thảm họa, Biến đổi Trái Đất, v.v... Đấy là từ hồi giữa những năm 80. Từ đó tới nay, bao nhiêu nước đã chảy qua cầu rồi và cuốn sách mới nhất của tôi, Sao chổi và Sừng của Moses (Comets and the Horns of Moses) thảo luận về chủ đề này chi tiết hơn với các luận chứng khoa học về những gì có nhiều khả năng sắp xảy tới trên Trái Đất trong tương lai không xa lắm. Tiếp theo cuốn sách đó, phụ tá nghiên cứu của tôi, Pierre Lescaudron, bắt đầu viết cuốn Biến đổi Trái Đất và Mối Liên hệ Con người - Vũ trụ (Earth Changes and the Human-Cosmic Connection) (ND: đang được dịch sang tiếng Việt tại đây) dựa trên một vài ý tưởng trong cuốn "Sao chổi và Sừng..." mà anh ta hiểu rõ hơn tôi nhiều. Vậy nên tôi nói "cậu viết đi!"

Quay lại chủ đề hôm nay, trong khi sự kinh hoàng đang gia tăng từng ngày trên hành tinh chúng ta và tôi cảm thấy càng ngày càng giống như mình đã lạc vào một cơn ác mộng do sự hoành hành của lũ thái nhân cách trên cấp độ gần như toàn cầu; trong khi tôi quan sát những gì xảy ra qua lại giữa Israel và Hoa Kỳ, Israel và Gaza, Hoa Kỳ và Nga, những chiêu trò của Hoa Kỳ ở Ukraine; Ukraine chống lại người dân của chính họ; chiến tranh ở châu Phi, IS ở Iraq; mối hiểm họa Ebola đang lớn dần (và có lẽ những thứ tồi tệ hơn đang tới nữa); tiến triển trên toàn cầu của biến đổi khí hậu (không phải nóng lên mà là Kỷ nguyên Băng hà sắp tới) thiêu hủy, nổ tung, phá hủy mọi thứ; có một điều cứ bám lấy tâm trí tôi không dứt: Sách Khải Huyền chương 18. Bạn thấy đấy, ngay cả khi tôi nghĩ rằng những phần tôn giáo khác của Kinh thánh, tất cả những thứ Chúa nói thế này / làm thế kia là bố láo, tôi vẫn nghĩ rằng có một tài liệu cơ bản nào đó đã được sử dụng để tạo ra Đạo Do Thái / Đạo Thiên Chúa / Hồi Giáo, và tài liệu ấy là tường thuật về những sự kiện có thật - những thảm họa mà chúng ta chưa từng được thấy kể từ khi La Mã bị hủy diệt bởi những quá trình tương tự. Vậy nên, ngay cả nếu Sách Khải Huyền được viết mãi về sau này, (và tôi không cho rằng Jehovah / Yahweh / hay một vị Chúa nào khác làm những điều đó, và tôi cho rằng "các thiên thần" thực ra là mô tả về các sao chổi), tôi thực sự nghĩ rằng Cơ sở Thông tin của hiện thực này của chúng ta có thể truyền thông tin và cảm hứng cho các cây viết theo những cách mà chúng ta chưa hiểu được. Nghĩa là, những điềm báo trước trong văn học, dựa trên những đặc điểm chưa được biết tới của Trường Thông tin Vũ trụ, có thể là một hình thức hữu hiệu mang lại những kết quả tiên tri thực sự.

Ví dụ, vào năm 1898, 14 năm trước thảm họa Titanic, Morgan Robertson viết một cuốn sách mang tên Vô dụng, hay là Vụ Đắm tàu Titan(Futility, or the Wreck of the Titan). Câu chuyện này nói về một chiếc tàu đi biển chở khách khổng lồ của Anh mang tên Titan, mà, do được coi là không thể chìm, đã mang không đủ thuyền cứu hộ. Trong một chuyến đi biển vào tháng tư, tàu Titan đâm vào một tảng băng trôi ở Bắc Đại Tây Dương và chìm cùng với hầu như tất cả mọi người trên tàu. Rồi, đúng vào thời điểm tàu Titanic chìm, ngày 1/5/1912, tạp chí The Popular Magazine ra số báo mang câu chuyện ngắn "Bóng ma trắng của Thảm họa (The White Ghost of Disaster)," mô tả vụ va chạm giữa một chiếc tàu đi biển với một tảng băng trôi trên Đại Tây Dương và sau đó bị chìm. Khỏi phải nói là câu chuyện đó, viết bởi Mayn Clew Garnett (bút danh của nhà viết chuyện hàng hải T. Jenkins Hains) tạo ra một chấn động không nhỏ. Rồi còn nữa: Năm 1912, tờ báo Đức Berliner Tageblatt xuất bản một tiểu thuyết dài kỳ viết bởi Gerhard Hauptmann, (người cuối năm đó nhận giải Nobel về Văn học), từ ngày 9/1 cho đến 24/4. Một tháng trước chuyến đi định mệnh tháng tư của tàu RMS Titanic, câu chuyện cũng được xuất bản bởi S. Fischer Verlag dưới dạng tiểu thuyết mang tên Atlantis. Atlantis là một câu chuyện tình trên chiếc tàu đi biển giả tưởng mang tên Roland. Điều trùng hợp là chiếc tàu này có số phận rất giống với số phận tàu RMS Titanic. Điềm báo trước trong văn học của thảm họa Titanic này cũng nhận được rất nhiều sự chú ý vào thời gian đó.

Tôi không nghĩ rằng những cá nhân liệt kê ở trên, những người viết ra các câu chuyện đó, tham gia trong một âm mưu bí mật nào hay họ có khả năng tiên đoán nào; ít nhất không phải là có ý thức! Nhưng những điều như vậy - những sự "trùng hợp" kỳ quái - xảy ra hết lần này đến lần khác rồi lại lần khác nữa. (Một ví dụ nữa là sự tương đồng giữa hai vụ ám sát Lincoln và Kennedy. Hãy tra cứu chúng mà xem.) Vậy là nó không chỉ là điềm báo trong "văn học", thực sự có một cái gì đó cực kỳ lạ lùng về thế giới của chúng ta.

Khả năng phản ứng này của Vũ trụ chúng ta chính là điều mà các tác giả từ ngàn xưa muốn nói đến khi họ viết về Thượng Đế và các thiên thần hủy diệt những kẻ gian ác. Theo quan điểm tôi, các vị "Thượng Đế và thiên thần này" là cái gì đó giống như những Nguyên Hình của Trường Thông tin Vũ trụ. Khi nhân loại làm cái này hay cái khác, chúng ta có thể lọt vào một nguyên hình và một khi điều đó xảy ra, không có đường ra nữa: màn kịch sẽ diễn ra cho đến màn cuối. Có lẽ đó là một phần của lời giải thích tại sao lịch sử có vẻ lặp lại chính nó?

Sau tất cả những điều trên, là người dành cả cuộc đời học hỏi từ Lịch sử, tôi thấy có vẻ như con người trên Trái Đất đã tóm phải đuôi một Nguyên Hình Thông Tin Vũ Trụ và nó còn tồi tệ hơn con hổ mà người ta thường nói rất nhiều. Cho phép tôi nói cụ thể hơn một chút: nhắm mắt đi theo những kẻ thái nhân cách trong giới lãnh đạo, giờ đây nhân loại đã bị đưa đến bờ của một vực thẳm, mà ở dưới đáy chỉ có thể thấy "lửa và lưu huỳnh" (ND: thường được gắn liền với cơn giận và sự trừng phạt của Chúa trong Kinh Thánh). Mọi cái thực sự trông không tốt đẹp chút nào. Trong khi nhân vật chính - những kẻ thái nhân cách nắm quyền - không thay đổi trong suốt quá trình lịch sử, các diễn viên đằng sau những chiếc mặt nạ có thể thay đổi và biến hình như thủy ngân vậy.

Trong khoảng 100 năm trở lại đây, nguyên hình trùm thái nhân cách trên hành tinh này là Hoa Kỳ; và Hoa Kỳ được tạo thành từ tất cả các "trùm thái nhân cách" của các quốc gia và Đế Chế khác đã thống lĩnh thế giới tại những thời điểm khác nhau trong 2000 năm qua. Kẻ thái nhân cách Hoa Kỳ chỉ là mạnh mẽ hơn và tồi tệ hơn tất cả những kẻ đi trước bởi vì nó thống trị vào một thời khắc lịch sử nơi mà sự thống trị đó có thể đạt mức toàn cầu, đặc biệt là trong "thời đại thông tin" "công nghệ cao" của chúng ta hiện nay. Và do vậy, mặc dù tác giả Sách Khải Huyền viết về một thành phố cổ đại, hoặc dùng một thành phố cổ đại như vỏ bọc che giấu một tuyên bố chính trị, tôi muốn đề xuất - như tôi đã viết trong cuốn The Noah Syndrome của tôi - rằng "thành Babylon Vĩ đại", chủ đề của chương 18 Sách Khải Huyền, là điềm báo trước trong văn học cho quá trình leo lên đỉnh cao quyền lực của Hoa Kỳ... và... Kết thúc của nó.

Vì vậy, không nói dài dòng nữa, tôi trình bày nguyên văn để bạn đọc xem xét và suy nghĩ.
Babylon Sụp Đổ

1 Sau những điều ấy, tôi thấy một vị thiên sứ khác có quyền năng rất lớn từ trên trời xuống; trái đất đã rực sáng vì vinh quang của ngài. 2. Vị thiên sứ đó cất tiếng dõng dạc nói rằng, "Ðã sụp đổ rồi! Babylon lớn đã sụp đổ rồi! Nó đã trở thành chỗ ở của quỷ, nơi giam giữ mọi tà linh ô uế, nơi giam giữ mọi loài chim không thanh sạch và gớm ghiếc. 3. Vì mọi quốc gia đã uống rượu gian dâm cuồng loạn của nó, các vị vua trên trái đất đã phạm tội gian dâm với nó, các thương gia trên trái đất đã trở nên giàu có nhờ của cải xa xỉ của nó."

4. Sau đó tôi nghe một tiếng khác từ trên trời nói rằng, "Hãy ra khỏi nó, hỡi dân ta, để các ngươi không dự phần vào những tội lỗi của nó, và không đón nhận những bệnh dịch của nó. 5. Vì những tội lỗi của nó đã chất cao đến tận trời, và Ðức Chúa Trời đã nhớ những tội ác của nó, 6. Ðể báo trả nó những gì nó đã hại người ta, và báo trả gấp đôi những việc nó đã làm; trong cái chén nó đã pha trộn cho người ta, pha gấp đôi nồng độ như vậy cho nó.

7. "Như nó đã tự phô trương và sống trong xa xỉ bao nhiêu, nó sẽ bị hành hạ và đau buồn bấy nhiêu; vì nó đã tự nhủ trong lòng rằng, 'TA NGỒI ĐÂY NHƯ MỘT NỮ HOÀNG, TA KHÔNG PHẢI LÀ MỘT GÓA PHỤ, và ta sẽ không bao giờ biết đến sự đau buồn.'

8. "Vì vậy chỉ trong một ngày, các bệnh dịch sẽ đến với nó: chết chóc, đau buồn, và đói khát; nó sẽ bị lửa thiêu đốt, vì Chúa, Ðức Chúa Trời, Đấng phán xét nó, thật quyền năng.

9. "Bấy giờ các vị vua trên trái đất, những kẻ đã phạm tội gian dâm và sống trong xa xỉ với nó sẽ khóc lóc và tiếc thương nó khi họ thấy khói thiêu đốt nó bốc lên. 10. Họ sẽ đứng từ xa vì sợ hãi khi thấy nó bị hành hạ và nói rằng, 'Khốn thay! Khốn thay! Thành vĩ đại, Babylon, thành hùng cường! Vì chỉ trong một giờ, sự phán xét của ngươi đã tới!'

11. Bấy giờ các thương gia trên đất sẽ than khóc và đau buồn về nó, vì không ai sẽ mua hàng hóa của họ nữa: 12. nào là những kiện hàng gồm vàng, bạc, bửu ngọc, trân châu, vải gai mịn, vải tím, tơ lụa, vải điều, mọi thứ gỗ thơm, mọi sản phẩm từ ngà voi, mọi sản phẩm bằng gỗ quý, những đồ đồng, đồ sắt, cẩm thạch, 13. quế thơm, hương liệu, trầm hương, nhũ hương, mộc dược, rượu, dầu, bột mịn, lúa mì, gia súc, chiên, ngựa, xe ngựa, thân xác, và linh hồn người ta.

14. "Những trái cây mà ngươi ao ước đã lìa bỏ ngươi, tất cả những gì xa hoa và lộng lẫy đã bị diệt mất khỏi ngươi, người ta sẽ không bao giờ tìm ra được những thứ đó nữa.

15. "Những thương gia của các món hàng ấy, những người được giàu có nhờ nó, sẽ đứng đằng xa vì sợ hãi hình phạt nó phải chịu, mà than khóc và tiếc thương 16. rằng, 'Khốn thay! Khốn thay! Thành vĩ đại, nàng đã mặc bằng vải gai mịn, vải tím, và vải điều, nàng đã trang sức bằng vàng, bửu ngọc, và trân châu, 17. Thế mà chỉ trong một giờ, tất cả những giàu sang phú quý đó đã trở thành hoang phế!'

Tất cả các thuyền trưởng, tất cả các hành khách đi tàu, các thủy thủ, và những người sống nhờ biển cả đều đứng nhìn từ đằng xa, 18. khóc than khi thấy khói thiêu đốt nó bốc lên, và nói, 'Có thành nào vĩ đại như thành nầy chăng?' 19. Họ thảy bụi đất trên đầu, kêu la, khóc lóc, và tiếc thương rằng: 'Khốn thay! Khốn thay! Thành vĩ đại, thành đã làm cho mọi người có tàu đi biển trở nên giàu có nhờ sự phồn vinh của nó, Thế mà chỉ trong một giờ, nó đã trở thành hoang phế!' 20. Hỡi thiên đàng, hỡi các thánh đồ, các vị sứ đồ, và các vị tiên tri, hãy vui mừng về nó, Vì Ðức Chúa Trời đã nói lời phán quyết nó, vì nó đã hại quý vị."

21. Bấy giờ một vị thiên sứ mạnh mẽ nhấc bổng một tảng đá như một cối xay lớn, ném xuống biển, và nói: "Thành vĩ đại Babylon sẽ bị ném xuống dữ dội như thế, và sẽ không ai tìm thấy nó nữa. 22. Âm thanh của những hạc cầm, những nhạc sĩ, những người thổi sáo, và những người thổi kèn sẽ không bao giờ được nghe ở trong ngươi nữa. Mọi thợ khéo của mọi nghề thủ công sẽ không bao giờ thấy ở trong ngươi nữa. Âm thanh của những cối xay sẽ không bao giờ được nghe ở trong ngươi nữa. 23. Ánh sáng từ những cây đèn sẽ không bao giờ chiếu sáng ở trong ngươi nữa. Tiếng nói của chàng rể và cô dâu sẽ không bao giờ được nghe ở trong ngươi nữa, vì những thương gia của ngươi là những tay cự phú trên đất, vì mọi quốc gia đều bị ma thuật của ngươi lừa dối, 24. Và trong ngươi chỉ thấy máu của các vị tiên tri, các thánh đồ cùng với máu của tất cả mọi người đã bị sát hại trên trái đất."
Dịch từ bản tiếng Anh: Lament for Babylon