Police state
"Họ căm ghét chúng ta vì chúng ta được tự do" - Khẩu hiệu của "Cuộc Chiến chống Khủng bố"
Bạn đọc thân mến,

Đã đến lúc chúng ta cần nói chuyện một chút về những gì đang diễn ra trên hành tinh này, ngôi nhà của chúng ta; quả địa cầu xinh đẹp màu xanh dương, xanh lá cây và màu vàng của chúng ta đang quay vòng trong bóng tối mượt như nhung của không gian cùng với các hành tinh anh chị em của nó xung quanh ngôi sao mẹ: Mặt Trời, thứ đang cho chúng ta sự sống. Hình ảnh thật đáng yêu, phải không? Thậm chí còn nên thơ nữa. Vấn đề là tất cả quá trình phức tạp liên quan đến món quà của sự sống hiện đang bị đe dọa bởi cái sản phẩm thú vị nhất của sự tiến hóa: homo schizoidius (con người hoang tưởng).

Chúng ta đều biết có cái gì đó không ổn với thế giới này. Cứ nhìn sự cuồng loạn đang lan tràn như một thứ bệnh dịch thì đủ biết. Gần đây nhất chúng ta có một giáo viên người Pháp tự đâm bản thân rồi tuyên bố đó là vụ khủng bố. Sau khi bị bắt giữ, anh ta được gửi đến bệnh viện tâm thần. Đây là một kẻ đã dạy dỗ và gây ảnh hưởng lên trẻ em trong hai mươi năm trời! Rồi, đây là cực điểm: người bồi bàn tại một quán rượu gọi cảnh sát sau khi nhầm cái giá đỡ mic là khẩu súng! Một thành viên ban nhạc mang nó vào để chuẩn bị cho buổi biểu diễn! Toàn bộ khu phố quanh đó bị khóa chặt, đội đặc nhiệm SWAT tới, và những người liên quan có thể bị giết - bao gồm cả cô bồi bàn đó. Không biết cô ta có dừng lại một giây phút nào để suy nghĩ không. Đã có bao nhiêu người gần đây gọi cảnh sát giúp đỡ để rồi những người thân của họ, hoặc thậm chí chính họ bị cảnh sát giết chết? Nếu người bồi bàn đó có quá ít khả năng suy nghĩ như vậy, cô ta không nên sinh sản để truyền tiếp bộ gen của mình, đó là điều chắc chắn.

Nhưng hai sự kiện này cũng giống như hàng trăm sự kiện tương tự khác trong hơn chục năm qua kể từ cơn hoảng loạn 11-9 được tạo ra và thổi phồng lên. Tất cả những gì bạn cần làm là xem lại danh mục "Đứa Con Xã Hội" của chúng tôi để có được bức tranh toàn cảnh về xu hướng mọi thứ đang diễn ra. Đã bao giờ chúng ta từng tưởng tượng chúng ta sẽ có cảnh sát vũ trang như quân đội? Trên đường phố chúng ta? Trong trường học chúng ta? Bắt giữ và đánh đập con em chúng ta? Những người già trong chúng ta? Những người bạn hay người họ hàng bị tâm thần của chúng ta? Đã bao giờ chúng ta từng tưởng tượng chúng ta sẽ chích thuốc con em chúng ta chỉ vì chúng hành động như những đứa trẻ nghịch ngợm bình thường? Rằng con em chúng ta hết tuổi phổ thông sẽ phải mắc nợ suốt đời để có tấm bằng đại học? Rằng chính phủ chúng ta sẽ can thiệp bằng bạo lực vào nội bộ các nước khác, tạo ra hàng triệu người tị nạn không có chỗ nào để đi tới? Rằng hành động của chính phủ chúng ta sẽ tạo ra nhiều thù hận nhắm vào chúng ta từ khắp nơi trên thế giới đến nỗi chúng ta gặp nguy hiểm đến tính mạng ngay tại chính mảnh đất quê hương của mình? Ít nhất câu cuối đó là từ các nhà lãnh đạo của chúng ta: chúng ta gặp nguy hiểm tại chính mảnh đất quê hương bởi những kẻ "khủng bố cực đoan". Vấn đề là ở chỗ, có vẻ như số người bị giết bởi lực lượng cảnh sát được vũ trang như quân đội, những kẻ cũng đang hoảng loạn và coi giá đỡ mic là súng, người dân bình thường và vật nuôi là kẻ thù, còn nhiều hơn nhiều. Đã bao giờ chúng ta tưởng tượng chúng ta sẽ cho phép những điều đó xảy ra không? Rằng thậm chí chúng ta còn yêu cầu những điều đó chống lại chính chúng ta bởi vì chúng ta quá sợ hãi ai đó khác? Liệu tôi có cần phải liệt kê các trường hợp không? Có thể nếu bạn không đọc SOTT.net thì bạn không biết, nhưng nếu bạn đọc, chắc chắn là bạn biết bởi vì chúng tôi vẫn thu thập và liệt kê những thứ như vậy.

Theo một cuộc thăm dò gần đây, gần 80% người Mỹ cho rằng một vụ tấn công khủng bố "có khả năng hoặc rất có khả năng xảy ra trong vài tháng tới." Người Mỹ giờ đây còn có vẻ đồng thuận với 70% trong số họ giờ gọi nhóm khủng bố ISIL là mối đe dọa lớn cho an ninh Hoa Kỳ và tin rằng cuộc chiến chống lại nhóm này đang tiến triển theo chiều hướng xấu.

Chúng ta cũng thấy mạng xã hội đang chuyển từ những chủ đề phù phiếm sang chủ đề nghiêm túc. Nếu bạn nhìn vào danh sách những chủ đề được thảo luận nhiều nhất trong năm 2015 trong bài viết ở đường dẫn vừa rồi, bạn sẽ thấy khủng bố chiếm vị trí thống lĩnh 6 / 4. Tác giả bài viết này tin rằng điều đó có nghĩa là mọi người đang "tỉnh ra" và nhận ra rằng "những kẻ nắm quyền đang cầm lái trong lúc say và chúng đang tăng ga, thay vì giảm tốc". Nhưng có phải thật như vậy? Chẳng phải nó cũng có thể là mạng xã hội đang được sử dụng để lan truyền nỗi sợ hãi hoặc những người hoảng loạn đang lan truyền tình trạng đó cho tất cả mọi người trong mạng lưới của họ?

Trong khi đó, Dan Sanchez chỉ ra điều hiển nhiên:
Điều làm tôi kinh hoàng là phản ứng của tất cả những người không có khả năng nhìn nhận sự việc một cách đúng mực: những người xem tin tức từ Pháp và hoảng sợ, nghĩ rằng "Đến lượt mình!" Mặc dù ở xa như vậy, vụ tấn công Paris gây ra tại Mỹ một làn sóng sợ hãi và những lời kêu gọi trao nhiều quyền lực hơn nữa cho cảnh sát, cũng như một làn sóng thù hận và gây hấn nhắm vào người Hồi giáo.

Và cả những người Pháp được tiếng là hiểu biết và tao nhã đến thế, họ cũng để nỗi kinh hoàng phi lý bao trùm lấy họ. Và khi bị nó điều khiển rồi, họ cho phép chính quyền chà đạp lên cuộc sống và tự do của họ. Thái độ của công chúng được gói gọn lại trong thông điệp của một công dân Pháp trẻ gửi tới chính phủ của cô ta, "Cứ làm bất cứ điều gì các ông muốn, nhưng hãy giữ cho tôi được an toàn." Với sự cho phép này, Pháp gia tăng chiến dịch ném bom vô nghĩa lý của họ vào những ngôi làng đầy dân thường ở Syria, điều chỉ làm gia tăng số kẻ gia nhập khủng bố. ...

Khi thấy những phản ứng này, tôi mới thực sự hiểu từ sâu trong tâm khảm, tôi và gia đình tôi bị đơn độc và vây quanh đến mức nào bởi những con cừu mang lốt người và rằng tình thế nguy hiểm đến mức nào. Tôi nhận ra rằng, khi một cuộc tấn công tầm cỡ như vậy xảy ra trên đất Mỹ, tất cả đám đông xung quanh tôi sẽ kêu gào đòi có chiến tranh. Và rằng bầy cừu hàng trăm triệu con này sẽ dẫm đạp lên nhau chạy đến với chính quyền để được an toàn, để được tước đi chút tự do còn lại của họ.

Tôi không sợ những kẻ khủng bố; nghĩa là, bản thân tôi không bị khủng bố. Thay vào đó, tôi kinh sợ những kẻ đang bị khủng bố; kinh sợ cái bầy cừu bị thao túng quá dễ dàng bởi những kẻ khủng bố, chính quyền và giới truyền thông đang nhân hiệu ứng khủng bố ấy lên gấp nhiều lần, kinh sợ rằng họ đang để đất nước chúng ta trượt về phía chiến tranh và chế độ toàn trị.
Giờ đây, bạn hỏi, tại sao điều đó lại đáng kinh sợ? Nó là hiển nhiên. Cứ nhìn lịch sử thì biết. Hãy nhìn điều gì đã xảy ra với thế giới của chúng ta từ chính xác những loại hành động như vậy tại Đức trong những năm 30 và 40 của thế kỷ trước. Một khi đi quá cái giới hạn ấy, bạn sẽ có nhiều khả năng gặp phải chết chóc tang thương trong ngôi nhà và gia đình mình hơn nhiều so với nếu bạn từ chối trao đi sự tự do của mình cho bè lũ thái nhân cách say sưa quyền lực và mơ ước thống trị thế giới. Con cái bạn sẽ bị gửi ra chiến trường làm bia đỡ đạn; bạn và gia đình sẽ phải chịu đói để "hỗ trợ chiến trường". Nếu bạn không thích điều đó, bạn có thể bị xử bắn như một kẻ phản bội.

Nói tóm lại, thế giới của chúng ta đã bị đẩy vào cơn hoảng loạn - vì một lý do và đang đi theo một tiến trình cụ thể, được biết rõ. Hồi năm 2007, tôi nghiên cứu về một thứ gọi là ức chế cực hạn (transmarginal inhibition). Ức chế cực hạn, viết tắt TMI, là phản ứng của cơ thể với những kích thích quá mức chịu đựng. Ivan Pavlov phát hiện rằng các cá thể có giới hạn chịu đựng khác nhau. Ông nhận xét "rằng khác biệt di truyền cơ bản nhất từ người này qua người khác là việc họ đạt đến điểm ngừng hoạt động này nhanh hay chậm và rằng phản ứng ngừng hoạt động này dựa trên một hệ thần kinh khác biệt về căn bản so với hệ thần kinh bình thường". Trớ trêu thay, những chữ viết tắt TMI theo tiếng Anh có thể hiểu là "too much information", nghĩa là quá nhiều thông tin, và điều này là một yếu tố phổ biến dẫn tới ức chế cực hạn trong xã hội hiện nay. Tôi đã nhận ra điều gì đang xảy ra: chính những thủ thuật dùng để tạo ra stress quá mức chịu đựng ở các con chó mà Ivan Pavlov phát hiện ra trước kia hiện đang được áp dụng lên con người trên khắp hành tinh này. Dưới đây là bốn phương pháp đó:
1) Cách thứ nhất tạo ra stress quá mức đơn giản là tăng cường độ của tín hiệu mà con chó ban đầu đã làm quen với. Nếu cường độ được tăng dần, đến một điểm nhất định, khi tín hiệu trở nên quá mạnh đối với cơ thể nó, con chó sẽ bắt đầu sụp đổ.
Cái này khá là dễ thấy: chúng đang làm tìm cách làm tất cả mọi người căng thẳng bằng sự sợ hãi, vì vậy chúng cứ tiếp tục đổ thêm "tín hiệu sợ hãi." Chúng ta không chỉ phải sợ những kẻ khủng bố, chúng ta còn phải sợ lỡ ra chúng ta làm điều gì mà những kẻ cầm quyền không thích thì chúng ta sẽ ra Guantanamo, thành một nạn nhân bị tra tấn.

Dĩ nhiên, có một yếu tố stress nữa đã được áp dụng lên dân chúng Mỹ trong một thời gian rất dài: bất an về tài chính. Cái đó đã gần đến mức cực hạn rồi! Nhưng, chúng tôi nhận thấy những người có hệ thống yếu bị sụp đổ khá nhanh, ngay sau vụ 11-9. Thậm chí họ có thể đã sụp đổ từ trước vụ 11-9 và nuốt trọn những lời tuyên truyền trong chiến dịch tranh cử tổng thống của Bush. Họ là những người ủng hộ Bush từ đầu.

Tiếp theo:
2) Cách thứ hai để đạt đến giới hạn chịu đựng là tăng khoảng thời gian chờ đợi giữa lúc phát ra tín hiệu và lúc thức ăn đến. Nếu một con chó đã quen được nhận thức ăn năm giây sau khi có tín hiệu cảnh báo, và rồi thời gian này bị kéo dài ra, những dấu hiệu bồn chồn và hành vi bất thường sẽ xuất hiện rõ ở những con chó kém ổn định. Pavlov phát hiện rằng bộ não của con chó nổi loạn khi phải đợi một thời gian quá dài trong tình trạng căng thẳng. Sự sụp đổ sẽ xảy ra khi con chó phải trải qua sự ức chế hoặc là rất mạnh, hoặc là rất dài. (Con người cũng thường thấy việc chờ đợi thời gian dài trong trạng thái căng thẳng khiến họ suy nhược: nó còn tồi tệ hơn bản thân sự kiện gây ra sự lo lắng.)
Cái này khá thú vị. Chúng ta thấy nó diễn ra lặp đi lặp lại trong suốt 13 năm qua. Khi nó còn là giữa Bush và Saddam, chúng ta được nghe: "Chúng ta sẽ ném bom Iraq... không lâu nữa". Lặp đi lặp lại rồi lại lặp đi lặp lại về vũ khí hủy diệt hàng loạt và tất cả những thứ vớ vẩn vô nghĩa ấy. Cho đến khi cuộc chiến tranh bắt đầu, nhiều người MỪNG RỠ và hoàn toàn ủng hộ nó bởi vì mức độ stress của họ đã đến điểm cực hạn. Với những người phản đối cuộc chiến, nhiều người trong số họ đơn giản là quá mệt mỏi và căng thẳng để quan tâm được nữa.

Ngay lúc này, nó lại đang được thực hiện với Syria, Thổ Nhĩ Kỳ, Nga và có trời mới biết nước nào nữa.Tất cả mọi người biết điều gì có khả năng xảy ra: Thế Chiến III, sự căng thẳng của việc chờ đợi đang bào mòn sức chịu đựng của mọi người. Vấn đề là ở chỗ, những kẻ điều khiển rối đằng sau Obama biết điều này. Đó là kế hoạch của chúng! Bào mòn sức lực của mọi người bằng sự căng thẳng của việc chờ đợi, có, không, "nó sẽ xảy ra... có thể ngày mai... tuần sau... tháng sau... hoặc có thể không."

Tình trạng đó làm cơ thể phát điên. Bao nhiêu người có thể đứng vững trước sự căng thẳng như vậy? Không nhiều lắm, tôi nghĩ vậy. Thậm chí nhiều người cấp tiến đã phát điên hoặc đổi sang phe bên kia.
3) Cách thứ ba dẫn đến sự sụp đổ là gây rối trí con chó bằng những điểm bất thường trong tín hiệu điều kiện hóa. Nếu tín hiệu tích cực rồi tiêu cực được đưa ra xen kẽ, (có, không, có, không, v.v...), con chó đói sẽ trở nên hoang mang không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo và điều này làm rối loạn sự ổn định thần kinh bình thường của nó. Điều này cũng đúng với con người.
Chúng ta chắc chắn biết cái này: tuyên truyền, những thông điệp lẫn lộn, hôm nay gã này là xấu, ngày mai anh ta là tốt, hôm nay chúng ta căm thù Nga, ngày mai Obama và Putin chơi golf với nhau. Hôm nay Al Qaeda là những kẻ xấu xa, ngày mai chúng là "những kẻ khủng bố ôn hòa". Và cứ thế tiếp tục. Tôi chắc chắn hàng ngàn ví dụ có thể được đưa ra. Và, dĩ nhiên, cái này được dùng chống lại Nga, đối tượng từ lâu đóng vai trò là con ngáo ộp cho dân Mỹ. Kết quả là rất ít người có thể nhận ra rằng Hoa Kỳ đang tự mạo nhận tư cách đạo đức mà họ không hề có, trong khi Nga thực sự hành động quyết liệt dựa trên giá trị đạo đức và lương tâm. Nó gần như quá mức để hiểu đối với một bộ não đã bị tẩy não toàn diện.
4) Cách thứ tư dẫn đến sự sụp đổ ở một con chó là làm mất ổn định tình trạng thể chất của nó theo một cách nào đó, ví dụ như buộc nó làm việc thời gian dài, tạo ra rối loạn tiêu hóa, sốt, làm mất cân bằng hệ thống nội tiết, phẫu thuật, v.v...
Đây là thứ rất thủ đoạn và khủng khiếp. Nó là cách để đối phó với những người có cơ địa tốt, trí thông minh cao và cưỡng lại việc bị chi phối và kiểm soát. Đó là nguyên nhân đằng sau việc lấy đi sức khỏe của bạn. Đó là nguyên nhân đằng sau các tập đoàn dược phẩm khổng lồ. Đó là nguyên nhân đằng sau 'Chế độ Dinh dưỡng Chuẩn Hoa Kỳ', một cái tên sẽ là buồn cười nếu nó không khủng khiếp đến mức như vậy. Đó là nguyên nhân đằng sau Monsanto và thực phẩm biến đổi gen. Và chắc chắn, nếu bạn thực sự tinh tường và có thể nhìn ra toàn bộ sự việc, bạn sẽ nhận ra đó là nguyên nhân đằng sau chiến dịch chống hút thuốc. Chỉ cần làm mất ổn định sức khỏe của quần chúng, lấy đi một chất giúp kiểm soát và cải thiên sự căng thẳng, và đám quần chúng ấy sẽ trở nên dễ dàng bị phá vỡ và thống trị. Còn nữa, ai biết được liệu bọn chúng đã sáng chế ra được loại công nghệ điện từ nào đó có thể phát sóng để gây rối loạn hệ thống cơ thể con người hay chưa. Và còn sóng điện thoại di động thì sao? Rồi có thể một số tác nhân gây bệnh nào đó thả lên một số thành phố vào những khoảng thời gian khác nhau?

Ảnh
Mọi người, chúng ta thực sự là toi rồi. Vâng, tôi ước gì tôi có một câu trả lời khác hơn là cứ cố gắng làm mọi người xung quanh thức tỉnh và khiến họ nhận thức ra vấn đề. Trong những năm trước, vấn đề là ở chỗ vẫn còn có quá nhiều người không muốn làm xáo trộn những thứ đã có sẵn. Và có quá nhiều người bị stress quá mức bởi vụ 11/9 đến nỗi họ dễ dàng chấp nhận lời giải thích của chính phủ cho ngày hôm ấy. Bây giờ, chúng ta thấy là công cuộc lập trình đã gần như hoàn thành. Số người có thể cưỡng lại sự sụp đổ gây ra bởi quá trình ức chế cực hạn đang được áp dụng lên nhân loại hàng ngày đang ngày càng ít đi và những người đã bị bẻ gục và chuyển sang phía bên kia đang trở nên nhiều hơn và cao giọng hơn. Gần như chẳng còn gì nữa ngoài việc khóc than.
"Dĩ nhiên mọi người không muốn chiến tranh. Nhưng suy cho cùng thì các nhà lãnh đạo của một quốc gia là người quyết định chính sách, và việc lôi kéo dân chúng đi theo luôn luôn là một vấn đề đơn giản cho dù đó là một nền dân chủ, chế độ độc tài phát xít, hay chế độ độc tài cộng sản. Có tiếng nói hay không, dân chúng luôn có thể được điều khiển để làm theo những gì các nhà lãnh đạo muốn. Điều đó rất dễ dàng. Tất cả những gì bạn phải làm là bảo rằng họ đang bị tấn công, và kết tội những người mong muốn hòa bình là không yêu nước, là gây nguy hại cho đất nước." - Herman Goering tại phiên tòa Nuremberg
Điều duy nhất cần làm bây giờ là cố gắng nghĩ ra chiến lược để giúp chúng ta đối phó với stress bởi vì những kẻ thái nhân cách âm mưu thống trị chúng ta, ngay bây giờ, đang thực hiện những nước đi chính của chúng. Chúng đang bước ra khỏi ổ, bước lên vũ đài thế giới và rất nhiều người bị mở mắt ra một cách đột ngột và đầy bạo lực thực sự không có phương tiện và kiến thức để hiểu điều gì đang xảy ra. Tôi cứ nghĩ mãi về cô hầu bàn ngu ngốc, người rất có thể đã gây ra cái chết cho bản thân cùng nhiều người khác bởi sự ngu ngốc - sự ngu ngốc và thiếu suy nghĩ đến cùng cực của cô ta.

Một cơn hoảng loạn đang được khuấy động lên trong dân chúng phương Tây và sự sợ hãi đang được thổi bùng lên bởi chính phủ chứ không phải người Hồi giáo.
"Theo một phân tích bởi New America Foundation, tấn công khủng bố Hồi giáo đã dẫn đến cái chết của 45 người kể từ vụ 11/9. Trong khi 45 cái chết là 45 cái chết không đáng có, cơn hoảng loạn đến chóng mặt về chủ nghĩa cực đoan Hồi giáo hiện đang càn quét qua đất nước này thực sự đã bị thổi phồng quá mức."
Mục đích của tất cả những thứ đó là để tạo ra sự chia rẽ, gieo rắc thù oán, để gây sợ hãi, sợ hãi, và sợ hãi để mọi người không nhận ra rằng kẻ thù thực sự của họ nằm ở trong chính phủ - cái nhóm 1% những kẻ thái nhân cách đã leo lên đỉnh và sẽ làm bất cứ điều gì để chiếm đoạt lấy quyền lực và nắm giữ sự kiểm soát.

Để có bất cứ hy vọng thay đổi nào, mọi người cần hiểu hiện tượng thái nhân cách để họ có thể đoàn kết chống lại mối đe dọa thực sự này, chứ không phải hủy diệt lẫn nhau và cả thế giới này nữa.

Đối với nhiều người, có lẽ hầu hết mọi người, cái ác là thứ bạn nghĩ sẽ tìm thấy trong nhà tù hay những khu nhà ổ chuột. Họ đơn giản không nghĩ rằng những kẻ có tiền bạc và ăn mặc bảnh bao lại có thể là tà ác. Nhưng những kẻ thái nhân cách thành công không ở trong tù hoặc những khu nhà ổ chuột. Chúng có thể là chủ ngân hàng, bác sĩ, chuyên gia trong bất cứ ngành nghề nào, chính trị gia, thậm chí lãnh đạo của cả quốc gia.

Khi cái ác được thực hiện trên những cá nhân thuộc quốc tịch hay chủng tộc khác, mọi người thường nhắm mắt làm ngơ, đặc biệt là khi nó được biện minh bởi các nhà lãnh đạo của họ. Ví dụ, tại Hoa Kỳ, chế độ nô lệ được biện minh bởi các chủ nô trong nhiều thập kỷ, bất chấp tuyên bố 'Tất cả mọi người sinh ra bình đẳng' trong Bản Tuyên ngôn Độc lập. Gần đây hơn, cái chết của hàng trăm ngàn người dân thường Iraq đã được biện minh để mọi người bỏ qua việc chúng ta xâm lược và chiếm đóng đất nước họ. Bọn chúng biện minh điều đó bằng những tuyên bố kiểu như "Chúng ta không bắt đầu cuộc chiến tranh này", cứ như thể hàng trăm ngàn người Iraq đã chết phải chịu trách nhiệm về vụ tấn công 11-9 trên đất nước chúng ta. Noam Chomsky tóm tắt hiện tượng này một cách ngắn gọn trong cuốn Chúng ta là người ra lệnh: Trò chuyện về Quyền lực Hoa Kỳ trong một Thế giới Đang Thay đổi (What We Say Goes: Conversations on U.S. Power in a Changing World):
Khi bạn chinh phục và đàn áp ai đó, bạn phải có một lý do. Bạn không thể cứ nói, "Tao là một thằng chó má và tao muốn cướp của chúng". Bạn phải nói đấy là để giúp cho họ hoặc là họ đáng bị như vậy, hoặc là thực ra họ được hưởng lợi từ điều đó. Đấy là thái độ của các chủ nô. Hầu hết bọn họ không nói, "Nghe này, tôi nô dịch những người này bởi vì tôi muốn có nguồn lao động rẻ tiền dễ bóc lột nhằm phục vụ lợi ích của riêng tôi."
Một kẻ thái nhân cách có gây tác hại gì không và tác hại đến đâu phụ thuộc vào hoàn cảnh. Martha Stout giải thích:
Nếu bạn sinh ra vào đúng thời điểm, được thừa kế cơ nghiệp gia đình, và bạn đặc biệt có tài khơi dậy lòng hận thù và cảm giác bị tước đoạt ở những người khác, bạn có thể sắp xếp để giết hại một số lớn những người khác mà họ không nghi ngờ gì. Nếu có đủ tiền, bạn có thể thực hiện việc này từ xa, nơi bạn có thể ngả lưng ngồi xem trong an toàn và thỏa mãn.
Trong những trường hợp như vậy, những cá nhân tà ác có thể chiếm quyền kiểm soát cả một quốc gia, và rồi sự tàn phá trở nên khủng khiếp dưới dạng những vụ diệt chủng hay tàn sát hàng loạt khác. James Petras giải thích trong cuốn Cai trị và Bị Cai trị trong Đế chế Hoa Kỳ (Rulers and Ruled in the U.S. Empire):
Những lời giải thích các vụ diệt chủng tập trung vào "hành vi không bình thường của số đông", bỏ qua tầm quan trọng quyết định của những thủ đoạn thao túng của giới lãnh đạo, trong chính quyền, nền kinh tế và xã hội dân sự. Không có một vụ diệt chủng nào trong thế kỷ 20 và 21 mà "số đông" có khả năng khởi động, tổ chức và hướng dẫn quá trình, mặc dù, tất nhiên, nhiều tầng lớp bên dưới thực hiện các chính sách ấy.
Ngày nay, những tuyên bố cực đoan kiểu phát xít của Donald Trump được đáp lại bởi thái độ kinh dị giả vờ của các chính trị gia và các nhà phân tích, những kẻ tuyên bố là bị sốc bởi những gì hắn nói. Vớ vẩn! Trump chỉ nói ra những gì chính những chính trị gia ấy đang nhồi sọ vào đầu óc quần chúng! Như Andre Damon viết:
Những câu nói lăng nhăng của gã phát xít ngu đần này chỉ thể hiện dưới dạng tập trung hơn sự cuồng loạn thường trực mà chúng ta nghe hàng ngày trên đài báo. Sự khác biệt giữa Trump và ai đó như là Wolf Blitzer của CNN chỉ là ở mức độ. Hắn ta là sản phẩm của một môi trường chính trị bệnh hoạn.

Còn về Obama, trong thông điệp liên bang của hắn hôm chủ nhật, ngài tổng thống lên mặt dạy đời khi chỉ trích những lời kêu gọi nhắm vào người Hồi Giáo từ phe Cộng Hòa. Ấy vậy mà chính quyền Obama chịu trách nhiệm về sự tiếp tục của chính sách đế quốc tại vùng Trung Đông dẫn đến sự hủy diệt của nhiều quốc gia, với ít nhất một triệu người, chủ yếu là Hồi Giáo, bị giết trong quá trình đó...

Trong mỗi cuộc chiến tranh đế quốc, tầng lớp lãnh đạo tìm cách nuôi dưỡng những cảm xúc thấp kém nhất và phân biệt chủng tộc nhất. "Cuộc chiến tranh chống khủng bố," thứ đã dẫn đến cái chết của ít nhất một triệu người Hồi Giáo, cũng không có gì khác biệt. Nó đã tạo ra một môi trường trong đó sự cuồng loạn phân biệt chủng tộc được quảng bá không ngừng nghỉ trên truyền thông.
Ở cốt lõi của nó, chủ nghĩa tư bản chỉ là một từ đẹp đẽ hơn cho chủ nghĩa phát xít ở nhiều nước phương Tây hiện nay. Và những cá nhân duy trì và sống nhờ việc tuyên truyền cái ảo ảnh của thị trường tự do cùng chiến tranh, can thiệp nhân đạo, v.v... hoặc là thái nhân cách nắm quyền, hoặc là đã bị tiêm nhiễm quá sâu sắc suy nghĩ thái nhân cách đến nỗi cũng có thể coi là thái nhân cách. Chừng nào người dân còn chưa nhận ra được bản chất của vấn đề này, toàn thể nhân loại sẽ phải trải qua một quãng thời gian đau khổ khủng khiếp dài đằng đẵng phía trước.

Đạo đức và nhân bản không thể chống lại sự tà ác này. Chỉ có tri thức về bản chất của nó - và ảnh hưởng ngấm ngầm độc hại của nó lên cả các cá nhân và tổ chức - là liều thuốc giải duy nhất.

Hãy lan truyền tri thức, chứ không phải sự sợ hãi. Và đừng bao giờ sợ sự thật.