Romain Ruins, Palmyra
Di tích La Mã cổ đại tại Palmyra
Hỡi những người dân bình thường trên thế giới! Bạn dạo này thế nào? Bạn đã tỉnh dậy chưa? Bạn có theo dõi những gì đang xảy ra trên hành tinh này của bạn không? Hay là bạn đã bỏ cuộc rồi? Thực sự tỉnh táo theo dõi các sự kiện thế giới là rất quan trọng, và chúng tôi không có ý nói là chỉ ghi lại những gì các nhà lãnh đạo chính trị phương Tây nói. Chúng tôi muốn nói đến việc ghi nhận một cách sát sao những gì đang thực sự xảy ra trên thế giới, và nhận biết khi nào những gì xảy ra có vẻ mâu thuẫn trực tiếp với những gì các nhà lãnh đạo chính trị của bạn nói.

Cụ thể ngày hôm nay, chúng tôi muốn biết có ai trong số các bạn nhận biết rằng thành phố cổ Palmyra tại Syria vừa được giải phóng bởi quân đội Syria? Và nếu bạn nhận biết, bạn có hiểu điều đó nghĩa là gì không?

Bạn có thể nhớ đã từng nghe rằng IS đã chiếm được Palmyra vào năm ngoái, và nhớ về nỗi sợ rằng những kẻ thánh chiến có thể phá hủy phần lớn các di tích La Mã ấn tượng ở đó. Là một phần của di sản lịch sử "Thiên Chúa giáo" của phương Tây, bạn có thể đã nghĩ rằng mối đe dọa về một nhóm Hồi giáo cực đoan phá hủy những di tích đó sẽ cung cấp rất nhiều động lực cho các chính phủ phương Tây để họ tiến vào đánh tan những kẻ ngoại đạo và bảo vệ thành phố này.

Tuy nhiên, kỳ quái thay, các chính phủ phương Tây không chỉ bỏ qua việc Palmyra bị thất thủ mà phản ứng chung của các vị lãnh đạo Hoa Kỳ và châu Âu trước bước tiến đầy ấn tượng của IS trên khắp Syria và Iraq trong 2 năm qua là giơ tay lên trời một cách bất lực và đưa ra một loạt những cảnh báo đen tối về mối đe dọa khủng khiếp mà những phiên bản quái đản của tín đồ Hồi giáo này gây ra cho bạn và con cái bạn. Chúng tôi nghĩ, công bằng mà nói, ấn tượng chung mà dân chúng phương Tây có được là bất chấp vô số căn cứ quân sự, sự đóng quân dài hạn tại Trung Đông và bộ máy quân sự vĩ đại của họ, các nước NATO hoàn toàn bất lực trước bước tiến của những kẻ thánh chiến.

Nhưng nếu bạn còn nhớ, Hoa Kỳ và các đồng minh của họ hoàn toàn không gặp vấn đề gì khi mang lại 'sốc và kinh hoàng' cho Iraq và rồi đô hộ đất nước này trong 10 năm với hàng trăm ngàn binh lính và lính đánh thuê Hoa Kỳ. Vậy mà bây giờ người ta muốn chúng ta tin rằng các cường quốc phương Tây hoàn toàn bất lực trước một nhóm tương đối nhỏ những kẻ chặt đầu người khi chúng thản nhiên hoành hành khắp Syria, giết chóc, hành hình người dân Syria và khiến hàng triệu người phải chạy trốn đến châu Âu.

Bạn chắc sẽ đồng ý rằng câu chuyện ấy hơi khó nuốt một chút.

Và nó thực sự gây bối rối khi chúng ta nhận ra rằng chỉ cần chiến dịch ném bom 6 tháng của Nga vào các mục tiêu IS tại Syria và sự hỗ trợ trực tiếp dành cho quân đội Syria trong cuộc chiến dành lại chủ quyền quốc gia của họ là đủ để khiến IS không còn là mối đe dọa quân sự đáng kể ở Syria hay Iraq, để khiến 500 thị trấn và làng mạc được giải phóng - bao gồm cả Palmyra - và khiến một tiến trình hòa bình - khởi động chủ yếu bởi Nga - được bắt đầu.

Bạn có thể còn nghĩ rằng các chính phủ phương Tây đã không thực sự muốn làm bất cứ điều gì để ngăn cản IS và bước tiến của chúng trên khắp Syria và Iraq hay giải quyết mối đe dọa mà chúng gây ra đối với người dân các nước châu Âu, như được thể hiện bởi những vụ đánh bom gần đây tại Paris và Brussels.

Khi bạn nghĩ về những gì chúng tôi vừa nói, về thực tế rằng các chính trị gia phương Tây chỉ tập trung chủ yếu vào việc loại trừ Assad, rồi bạn nhớ lại những bài viết trên chính truyền thông chính thống về việc CIA, Ả rập Xê út và Qatar hỗ trợ, vũ trang cho "phiến quân" tại Syria, và thêm vào đó là chiến dịch bôi nhọ lặp đi lặp lại nhắm vào Nga bởi các chính phủ phương Tây, chúng ta có thể rút ra được kết luận gì về tình hình ở Syria (và ở vùng Trung Đông nói chung) và quá trình phát triển của nó trong mấy năm vừa qua? Hoặc có lẽ một câu hỏi tốt hơn là, liệu có thể nào các chính trị gia phương Tây đang nói một đằng về 'bọn khủng bố Hồi giáo' trước công chúng, và làm một nẻo khác hẳn về vấn đề đó trong hậu trường?

Thậm chí, liệu có thể nào, các nhà lãnh đạo chính trị phương Tây đang coi mối đe dọa và việc thực hiện những vụ đánh bom khủng bố 'Hồi giáo' như một công cụ hữu ích để gia tăng sự kiểm soát của họ trong xã hội phương Tây? Hãy cùng nhìn thẳng vào sự việc, kết quả trực tiếp của những vụ đánh bom như vậy là sự lớn mạnh của bộ máy nhà nước cảnh sát tại các quốc gia phương Tây. Câu hỏi duy nhất còn chưa được trả lời một cách hoàn toàn là liệu giới 'tinh hoa' chính trị ở phương Tây có thấy lo ngại trước sự thẳng tiến đến chế độ độc tài toàn trị này không, hay là họ đang tích cực hỗ trợ nó.

Dịch từ bản tiếng Anh: Wakey Wakey! People of the World!