buffalo lion
© Can't Believe Eyes / YouTubeSư tử tha con bê chưa đẻ lấy từ bụng trâu mẹ vừa bị giết. Đây là tự nhiên. Và nếu bạn từ chối nhìn vào nó, làm sao bạn có thể hy vọng nhìn nhận những gì thực sự đang xảy ra ở những quốc gia như Syria và Iraq?
Con người có phải bị tâm thần phân liệt không? Đây là một câu hỏi nghiêm túc. Nói chung, người tâm thần phân liệt được định nghĩa là một người có hành vi xã hội bất thường và không có khả năng hiểu hiện thực. Bạn có thể lập luận rằng hai tiêu chí đó gần như là một, hay ít nhất cái này dẫn đến cái kia. Nếu bạn không có khả năng hiểu hiện thực, bạn sẽ không thể có những tương tác xã hội bình thường, và ngược lại nếu tương tác của bạn với những người khác là không ổn thì có điều gì đó bạn vẫn còn chưa nắm được trong việc thấu hiểu hiện thực xung quanh bạn.

Nhưng "không có khả năng hiểu hiện thực", cụm từ đó thực sự mô tả một con người bình thường (và cả một số người hơn mức bình thường nữa). Tôi đồng ý rằng có những mức độ khác nhau trong việc có vấn đề với thấu hiểu hiện thực, và những người tâm thần phân liệt thực sự hiển nhiên là nằm ở đầu cực của giải phổ. Nhưng suy cho cùng nó đều cùng là một vấn đề. Vì vậy, không đáng ngạc nhiên khi một phân tích hợp lý và khách quan hơn về chứng tâm thần phân liệt định nghĩa nó là một căn bệnh xã hội thay vì hoàn toàn là di truyền hay thể chất. Nghĩa là nó là kết quả của ảnh hưởng độc hại từ những gì được coi là "thông thường" trong xã hội hiện đại tuyệt vời của chúng ta lên tâm trí, thể xác và tâm linh của mỗi người. Những người tâm thần phần liệt có thể là trường hợp cực đoan, nhưng tất cả chúng ta đều bị ảnh hưởng.

Liệu có sự khác biệt căn bản nào giữa một bệnh nhân tâm thần phân liệt tin vào điều gì đó vì có những tiếng nói trong đầu anh ta bảo vậy, và người dân trong cả một quốc gia tin rằng Hoa Kỳ xâm lược Iraq để mang đến tự do và dân chủ chỉ vì chính phủ của họ bảo vậy? Trong cả hai trường hợp, họ đều bị thao túng bởi một quyền lực gian trá, giả mạo. Sự khác biệt quan trọng duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra được là trong trường hợp thứ nhất, cuộc đời của một người duy nhất bị ảnh hưởng tiêu cực, trong khi trong trường hợp thứ hai, hàng triệu cuộc đời không chỉ bị ảnh hưởng tiêu cực, mà còn bị hủy diệt.

Vậy nên tôi mới lập luận rằng tất cả mọi người đều bị "tâm thần phân liệt" ở một mức độ nào đó, và bất cứ ai không đồng ý nên đi gặp bác sĩ tâm thần. Nhưng một ví dụ cụ thể về sự thiếu khả năng thích nghi với sự thật hay hiện thực của con người lọt vào mắt tôi khi đọc một bài viết trên RT.com về một sự kiện tuyệt vời gần đây ở công viên quốc gia Kruger: một con sư tử ăn một con trâu. Không ấn tượng lắm? Vâng, nhưng "tâm điểm" của sự kiện này đối với những người xem (và với một nửa internet) là việc con sư tử xé toang bụng con trâu (cái), lôi cái thai chưa sinh ra và mang đến cho vài con sư tử khác, và chúng đều cùng ăn.
Sau khi nó sục đầu vào cơ thể máu me của con trâu đã chết, người ta có thể thấy nó lôi ra một khối thịt.

'Cái gì vậy?' người đàn ông hỏi, 'Trông nó giống như cái dạ dày.'

Rồi đột nhiên, khi con mèo lớn mang con mồi nó kiếm được đi, người phụ nữ kêu lên trong kinh hoàng, 'Đấy là một con con!'.

'Nó có mang, con sư tử mang con con đi,' cô nói một cách kinh tởm, 'Chúa ơi, ghê quá.'
Thông thường, mọi người đi du lịch hoang dã đến những nơi như công viên quốc gia Kruger để xem "sự kỳ diệu" của tự nhiên trong tất cả những sắc màu kỳ diệu của nó. Nhưng tự nhiên có thực sự kỳ diệu không? Hầu hết mọi người đều nghĩ vậy, nhưng thật ra nó tùy thuộc vào ý nghĩa mà bạn gán cho cái từ ấy và bao nhiêu phần của tự nhiên bạn thực sự nhìn thấy. Vấn đề là ở chỗ hầu hết mọi người gán một nghĩa tốt cho từ ấy: thật nhiều sự hoành tráng đáng kinh ngạc và choáng ngợp, nhưng không một chút sự ghê tởm và nỗi sợ hãi nào. Các tài liệu quảng cáo về những kỳ nghỉ như vậy có xu hướng không quảng cáo về khả năng bạn có thể chứng kiến một con bê chưa đẻ bị lôi ra khỏi bụng mẹ nó bởi một con sư tử đói. Và tôi cũng không ngạc nhiên nếu hầu hết những người chứng kiến sự việc ấy hoàn toàn không được chuẩn bị, mà chờ đợi được xem một dạng tự nhiên "sạch sẽ" hơn: sư tử và trâu rừng chạy cùng nhau trên đồng cỏ kiểu như trong các phim hoạt hình Disney.

Nhưng những sự việc như vậy là bản chất của thiên nhiên (ít nhất là tại cấp độ này). Cứ nhìn xuống dưới bất cứ hòn đá nào trong vườn của bạn, và bạn sẽ thấy cái gì đó đang ăn cái gì đó khác. Gỡ viên ngói trên bất cứ mái nhà có người ở nào để nhìn xuống, và bạn cũng sẽ thấy như vậy, và tôi không chỉ có ý nói về bữa sáng, bữa trưa và bữa tối. Có nhiều cách để "ăn" hay "tiêu thụ" hơn là việc sử dụng đường tiêu hóa của chúng ta. Và điều đó đáng mang lại sự choáng ngợp và kinh sợ (awe) thực sự. Suy cho cùng, cái từ đó (awe) đến từ từ ege trong tiếng Anh cổ, nghĩa là "khiếp sợ, kinh hoàng". Laura Knight-Jadczyk mô tả một trải nghiệm kiểu như vậy trong tập 2 bộ sách Con Sóng của bà:
Hít vào hơi thở đầu tiên của hiện thực mới, tôi thực hiện một lựa chọn có ý thức: Tôi sẽ hạn chế sự tham gia của mình trong cái sự lừa dối áp đặt lên nhân loại này. Tôi quyết định một cách có ý thức rằng ... Tôi sẽ không lừa dối bản thân về hiện thực một chút nào nữa.

Khi tôi nhìn vào một bông hoa, tôi sẽ nhớ đến sự thối rữa và chết chóc trong lòng đất mà từ đó bông hoa nhận chất dinh dưỡng của nó. Khi tôi nhìn vào một con mèo hay con chó, tôi sẽ nhớ tất cả những loại chấy rận và ký sinh trùng cùng sự giết chóc và ăn thịt lẫn nhau xảy ra ở mọi lúc trong thế giới động vật. Khi tôi nhìn vào một hồ nước đẹp đẽ và bình yên, tôi sẽ nhớ hàng đống vi sinh vật gây bệnh đang sinh sôi nảy nở bên dưới mặt nước sáng loáng như gương.

Nghe có vẻ khá là kỳ quái phải không? Nhưng nó có một hiệu ứng kỳ lạ.

Bởi vì tôi không còn lừa dối bản thân về bất cứ thứ gì đang tồn tại, đặc biệt là về bản thân, bản chất và con người tôi, tôi có thể tự do lựa chọn cái gì sẽ được biểu lộ vào mỗi giây, mỗi phút. Khi biết rằng tất cả những bóng đen đó tồn tại trong tôi, trong chính DNA, trong máu thịt, trong con người tôi; biết rằng tôi đã trải qua rất nhiều kiếp người gây ra sự chết chóc và hủy diệt, hay phải chịu những thứ đó từ bàn tay kẻ khác, tôi có thể tự do lựa chọn. Và hơn nữa, tôi biết lựa chọn đó hoàn toàn tự do! ... Không còn có chút sự đổ lỗi cho bất cứ điều gì. Tất cả chỉ là tự nhiên. Đây là tự nhiên. Đây là Chúa. Và Chúa có hai bộ mặt: Thiện và Ác. Chúng ta có thể yêu cả hai, nhưng chúng ta có thể lựa chọn bộ mặt nào chúng ta biểu lộ, trong khi vẫn luôn luôn yêu vô điều kiện cả hai bộ mặt đó.
Nhưng mọi người không thể thực hiện ngay cả cái lựa chọn cơ bản ấy, bởi vì họ từ chối chấp nhận hiện thực. Họ lừa dối bản thân về những việc lớn cũng như việc nhỏ, và họ thường xuyên làm vậy. Họ nói với bản thân rằng tự nhiên kỳ diệu theo một cách tốt, và rồi họ nhìn vào tự nhiên một cách có chọn lọc và lọc ra những phần không dễ chịu cùng cả sự thật cơ bản: rằng tự nhiên trong thế giới này, bao gồm cả chúng ta, hoàn toàn là về việc tiêu thụ một cái gì đó khác, cho dù cái gì đó có muốn bị tiêu thụ hay không. Hầu hết mọi lúc, "cái gì đó khác" không muốn bị tiêu thụ. Trên thực tế, tôi dám chắc rằng tất cả mọi lúc, nó không muốn vậy. Tất cả mọi lúc, mục tiêu của cơn đói đang tiến đến sẽ tìm cách chạy đi càng nhanh càng tốt, hay chống lại. Tuy nhiên, con người chúng ta, với tất cả những công nghệ kỳ diệu của chúng ta, đã làm chủ cái "nghệ thuật" dồn bắt những cái gì đó khác vào trong các khu chuồng trại không có hy vọng gì trốn thoát, để rồi chúng có thể được tiêu thụ bất cứ lúc nào chúng ta muốn và để rồi một số cá nhân nào đó có thể thu lợi nhuận. Nhưng điều thường xảy ra là, những "cái gì đó khác" bao gồm cả các đồng loại của chúng ta, và một số "cá nhân nào đó" trở nên giàu có đến mức kinh tởm.

Những con thú săn mồi đồng loài

Không, tôi không nói rằng có những trang trại nuôi người được thiết lập bởi một phe cánh "tinh hoa" nào đó (có lẽ ngoại trừ Dick Cheney), nhưng khi bạn nhìn vào các cuộc chiến tranh tiến hành bởi Hoa Kỳ và các đồng minh trong những thập kỷ gần đây, khó mà không nhận thấy sự tương đồng với các trang trại người, hay sự hành hạ và tàn sát động vật. Lấy ví dụ Syria chẳng hạn: 26 triệu người bị nhốt chặt trong đất nước ấy, ngăn cản không cho chạy đi bởi "cộng đồng quốc tế" thông qua việc hạn chế visa, và rồi hàng đàn hàng lũ những con thú săn mồi mang lốt người được thả vào và hàng trăm ngàn mạng người vô tội bị tàn sát. Những ai tìm cách trốn thoát và đến được miền đất hứa của khối EU bây giờ đang bị ném trở lại vào chuồng sát sinh.

Vậy câu hỏi của tôi là: những kẻ chịu trách nhiệm về những hình thức tàn sát có tính toán này có nhận được năng lượng hay được "ăn" bằng một cách nào đó bởi sự tàn bạo lên những con người khác như vậy không? Nếu tổng giám đốc của Raytheon (lấy ví dụ) nhận một khoản thưởng lớn hơn vì hắn đã bán nhiều vũ khí hơn cho quân đội Mỹ để rồi chúng được sử dụng để ném bom dân thường ở Syria (hay Iraq, hay Afghanistan hay Libya...), và với khoản tiền thưởng đó hắn mua thêm nhiều thứ xa hoa, có phải hắn đang được ăn một cách gián tiếp, thông qua sự tàn sát những đồng loại khác không? Rồi còn tất cả đám binh lính nhận lương hàng tháng vì đã thực hiện chiến dịch "sốc và kinh hoàng" trên người dân Iraq?

Dĩ nhiên, đấy là chưa nói đến sự thích thú mà nhiều cá nhân có vẻ nhận được từ hành động "đơn giản" là tra tấn và tàn sát những cá thể kém mạnh mẽ hơn họ. Tất nhiên, tôi không có bằng chứng chắc chắn, rằng các chính trị gia và tướng lãnh quân đội phương Tây thực sự thích thú việc lên kế hoạch xâm lược một quốc gia khác và tàn sát hàng loạt người dân ở đó, nhưng bạn phải công nhận rằng, tần suất và sự nhiệt tình mà những loại như vậy biểu hiện khi tiến hành quy trình chính xác đó, cùng công sức mà chúng bỏ ra để thao túng người dân của chúng để họ cho phép chúng làm vậy, gợi ý một cách mạnh mẽ rằng thực sự chúng có nhận được cái gì đó từ quá trình đó.

Vậy nên điều tôi muốn nói là: nếu chúng ta không thể tiêu hóa sự thật khá là bình thường về tự nhiên (và đặc biệt là về bản chất của chính chúng ta) - rằng nó hoàn toàn dựa trên sự tiêu thụ không lựa chọn của một cá thể bởi một cá thể khác - làm sao chúng ta có thể mong xử lý được ý tưởng rằng có những cách "ăn" khác ngoài việc dùng đường tiêu hóa, và rằng hành động "ăn" đó diễn ra thường xuyên trong cộng đồng loài người trên hành tinh này? Nếu chúng ta không nắm bắt được hiện thực ở cấp độ cơ bản nhất mà chúng ta có thể tiếp cận - tự nhiên - thì chúng ta cũng khó mà nắm bắt được hiện thực ấy ở cấp độ cao hơn nơi mà nó có ảnh hưởng lớn nhất đến chúng ta và tương lai chúng ta: trong các quan hệ cá nhân và xã hội.

Cũng vậy, chúng ta sẽ không thể nắm bắt sự thật hiển nhiên rằng có một số người về bản chất giống như những con thú dữ mang lốt người, và chúng chuyên đi "săn" những người khác dưới hình thức các lễ hội tàn sát mang danh "tự do và dân chủ". Một cá nhân trên mạng đăng một tweet về "sự kiện Kruger":

Kruger Lion
Tàn bạo thật... Nhưng sư tử sẽ luôn là sư tử.
Bây giờ, giá mà mọi người có thể áp dụng cùng một logic đó lên một số cá thể được gọi là "con người" đang nắm quyền trên hành tinh này, mọi thứ có thể sẽ chuyển biến theo chiều hướng tốt hơn. Nhưng cho đến khi đó, có một điều an ủi như thế này; nếu và khi nào sự thật về bản chất của các nhà lãnh đạo trong thế giới của chúng ta được bộc lộ toàn diện ở nơi bạn ở, và bạn thấy bản thân rơi vào giữa sự hỗn loạn và hủy diệt, bạn sẽ có một cái nhìn tốt hơn để giúp bạn hiểu cái quái gì đang diễn ra.

Dịch từ bản tiếng Anh: Isn't nature awesome? Humans flip out over lion eating unborn buffalo - no wonder they're clueless about Syria