Obama silencing America
Quay trở lại Hoa Kỳ trong năm bầu cử, tôi bị bất ngờ vì sự im lặng. Tôi đã đưa tin về bốn chiến dịch tranh cử tổng thống, bắt đầu từ năm 1968; tôi ở chỗ Robert Kennedy khi ông ta bị bắn và tôi nhìn thấy kẻ ám sát lúc đang chuẩn bị giết ông ta. Đó là lễ "làm quen" với cung cách Mỹ, cùng với bạo lực bị bưng bít của cảnh sát Chicago tại kỳ đại hội gian lận của đảng Dân Chủ. Quá trình phản cách mạng khủng khiếp đã bắt đầu.

Người đầu tiên bị ám sát trong năm đó, Martin Luther King, đã dám liên hệ sự đau khổ của người Mỹ gốc Phi với nhân dân Việt Nam. Khi Janis Joplin hát, "Tự do chỉ là cách nói khác cho không còn gì để mất", cô có lẽ đã phát biểu một cách vô thức cho hàng triệu nạn nhân của nước Mỹ ở những nơi xa xôi.

"Chúng ta đã mất 58.000 người lính trẻ ở Việt Nam và họ chết để bảo vệ tự do của các cháu. Đừng quên điều đó." Một hướng dẫn viên của Dịch Vụ Công Viên Quốc Gia đã nói như vậy khi tôi quay phim tại đài tưởng niệm Lincoln ở Washington vào tuần trước. Anh ta đang hướng dẫn một đám học sinh thiếu niên mặc áo phông màu cam sáng. Như một con vẹt, anh ta đã biến sự thật về Việt Nam thành một lời dối trá không suy nghĩ.

Hàng triệu người Việt Nam đã chết, bị thương, bị nhiễm độc và bị mất hết trong cuộc xâm lược của Hoa Kỳ không có vị trí lịch sử trong tâm hồn trẻ thơ, chưa kể đến khoảng 60.000 cựu chiến binh đã tự sát. Một người bạn của tôi, một lính lục quân bị mất cả hai chân ở Việt Nam, thường được hỏi "Anh chiến đấu cho phe nào?"

Vài năm trước đây, tôi đến một cuộc triển lãm nổi tiếng có tên là "Cái Giá Của Tự Do" tại Viện Smithsonian đáng kính ở Washington. Hàng dài dân thường, hầu hết là trẻ em, chen chúc nhau đi qua một cái hang Santa của chủ nghĩa xét lại, được nghe một loạt những lời dối trá: vụ ném bom nguyên tử xuống Hiroshima và Nagasaki đã cứu sống "một triệu người"; Iraq được "giải phóng [bằng] không kích với độ chính xác chưa từng có". Bối cảnh thực sự anh hùng: Chỉ có người Mỹ phải trả giá cho tự do.

Chiến dịch tranh cử năm 2016 là khác thường không chỉ bởi vì sự xuất hiện của Donald Trump và Bernie Sanders mà còn bởi vì sức sống dai dẳng của một sự im lặng kéo dài về quyền sinh sát đối với cả thế giới mà Hoa Kỳ đã tự nhận lấy. Một phần ba số thành viên Liên Hiệp Quốc đã cảm nhận đế giày của Washington: lật đổ chính quyền, phá hoại dân chủ, áp đặt lệnh phong tỏa và tẩy chay. Hầu hết các tổng thống chịu trách nhiệm đều là cánh tự do - Truman, Kennedy, Carter, Clinton, Obama.


Nhận xét: Đáng ngạc nhiên khi thấy Pilger cho cả Kennedy vào danh sách này bất chấp những gì đã được biết đến về sự chống đối của Kennedy đối với những loại chính sách kể đến ở trên. Xem loạt bài của Sott về JFK, đặc biệt là: John F. Kennedy and the Pigs of War


Kỷ lục nghẹt thở của sự bội tín ấy giờ đã bị biến dạng, méo mó trong nhận thức của công chúng, như Harold Pinter viết, đến nỗi điều đó "chưa bao giờ xảy ra... Không có gì từng xảy ra. Ngay cả khi điều đó đang diễn ra thì nó cũng không diễn ra. Điều đó không quan trọng. Không đáng quan tâm. Nó không quan trọng ...". Pinter giả bộ bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với cái mà ông gọi là "sự thao túng quyền lực chính xác đến lạnh lùng trên khắp thế giới trong khi giả mạo là một lực lượng đứng về phía cái thiện. Đó là ngón nghề thôi miên quần chúng cực kỳ thành công, cực kỳ xuất chúng."

Ví dụ như Obama. Khi ông ta chuẩn bị mãn nhiệm, sự xu nịnh lại được bắt đầu lại từ đầu. Ông ta "tuyệt vời". Một trong những tổng thống đầy bạo lực, Obama đã trao toàn quyền cho cỗ máy chiến tranh Lầu Năm Góc của người tiền nhiệm mất uy tín. Ông ta truy tố nhiều người tố cáo - những người nói sự thật - hơn bất cứ tổng thống nào khác. Ông ta tuyên bố Chelsea Manning có tội trước khi cô ta bị xét xử. Hiện nay, Obama đang thực hiện một chiến dịch khủng bố và giết chóc toàn cầu chưa từng có tiền lệ với máy bay không người lái.

Vào năm 2009, Obama hứa hẹn sẽ giúp "giải trừ vũ khí hạt nhân trên thế giới" và được trao giải Nobel Hòa Bình. Tuy nhiên, không có tổng thống Mỹ nào chế tạo nhiều đầu đạn hạt nhân hơn Obama. Ông ta "hiện đại hóa" kho vũ khí ngày tận thế của Hoa Kỳ, trong đó có các vũ khí hạt nhân "mini", mà kích thước nhỏ và công nghệ "thông minh" của chúng, như một vị tướng từng nói, đảm bảo rằng việc sử dụng chúng không còn là "không thể tưởng tượng nổi".

James Bradley, tác giả của cuốn sách bán chạy "Những Lá Cờ Của Cha Anh" và là con trai của một trong số những người lính lục quân Mỹ đã vẫy cờ trên đảo Iwo Jima, nói, "[Một] câu chuyện cổ tích vĩ đại mà chúng ta chứng kiến là Obama được coi là một gã yêu hòa bình đang cố gắng giải trừ vũ khí hạt nhân. Ông ta thực ra là chiến binh hạt nhân lớn nhất từng có. Ông ta đưa chúng ta vào con đường dẫn đến phá sản với việc đổ cả ngàn tỷ dollar vào phát triển thêm vũ khí hạt nhân. Bằng một cách nào đó, mọi người chìm đắm trong câu chuyện cổ tích này bởi vì ông ta đưa ra những lời mập mờ trong các cuộc họp báo và bài diễn văn và những bức ảnh đẹp đẽ đôi khi được cho là đi kèm với chính sách thực tế. Nhưng nó không phải vậy."

Dưới sự điều hành của Obama, một cuộc chiến tranh lạnh thứ hai đang được bắt đầu. Tổng thống Nga đóng vai phản diện chính. Người Trung Quốc thì vẫn chưa quay trở lại mức độ với những chân dung biếm họa nham hiểm mang tóc đuôi sam của họ - giống như hồi tất cả người Trung Quốc bị đuổi khỏi Hoa Kỳ - nhưng các chiến binh truyền thông đang làm hết sức để đạt tới điều đó.

Cả Hillary Clinton và Bernie Sanders đều không hề nhắc đến những thứ đó. Không có rủi ro hay nguy cơ nào đối với Hoa Kỳ và tất cả chúng ta. Đối với họ, sự tập trung quân đội lớn nhất trên biên giới với Nga kể từ Thế Chiến II không hề diễn ra. Vào ngày 11/5, Romania đã "hòa mạng" một căn cứ "phòng thủ tên lửa" của NATO, với các tên lửa Hoa Kỳ nhắm vào trái tim nước Nga, cường quốc hạt nhân thứ hai trên thế giới.

Ở Châu Á, Lầu Năm Góc đang gửi tàu chiến, máy bay và các lực lượng đặc nhiệm tới Philippines để đe dọa Trung Quốc. Hoa Kỳ đã bao vây Trung Quốc với hàng trăm căn cứ quân sự tạo thành một vòng cung từ Úc tới Châu Á và xuyên qua Afghanistan. Obama gọi điều đó là "xoay trục".

Hệ quả trực tiếp là Trung Quốc đã thay đổi chính sách về vũ khí hạt nhân từ không sử dụng trước sang báo động cao và đưa các tàu ngầm trang bị vũ khí hạt nhân ra biển. Sự leo thang đang được tăng tốc.

Chính Hillary Clinton, khi còn là ngoại trưởng vào năm 2010, đã đẩy vấn đề tranh chấp lãnh thổ ở các đảo đá và rặng san hô ở Biển Đông thành vấn đề quốc tế; một cơn cuồng loạn của CNN và BBC tiếp nối sau đó; Trung Quốc xây dựng sân bay trên các đảo có tranh chấp. Trong cuộc tập trận khổng lồ năm 2015, Chiến Dịch Thanh Kiếm Talisman, Hoa Kỳ thực hành cách "phong tỏa" eo biển Malacca nơi mà hầu hết dầu mỏ và hàng hóa thương mại của Trung Quốc phải đi qua.

Clinton tuyên bố rằng Hoa Kỳ có "lợi ích quốc gia" ở vùng biển Châu Á này. Philippines và Việt Nam được khuyến khích và hối lộ để theo đuổi các đòi hỏi và hằn thù xưa cũ đối với Trung Quốc. Ở Hoa Kỳ, người dân được chuẩn bị tâm lý để coi mọi sự phòng vệ của Trung Quốc là tấn công và thế là hiện trường đã được chuẩn bị cho sự leo thang cấp tốc trong đối đầu. Một chiến lược khiêu khích và tuyên truyền tương tự cũng được áp dụng với Nga.

Clinton, "ứng cử viên của phụ nữ", để lại một vệt dài các cuộc đảo chính đẫm máu: ở Honduras, ở Libya (cùng với việc sát hại tổng thống Lybia) và Ukraine. Ukraine giờ là công viên giải trí của CIA đầy nhóc đám phát xít và là tuyến đầu của cuộc chiến tranh chống Nga. Chính thông qua Ukraine - theo nghĩa đen, vùng biên giới - mà quân phát xít của Hitler đã xâm lược Liên Bang Soviet, khiến 27 triệu người thiệt mạng. Tấn thảm kịch lớn ấy vẫn còn dấu vết ở Nga. Chiến dịch tranh cử của Clinton đã nhận tiền tài trợ từ chín trong số mười công ty vũ khí lớn nhất thế giới. Chưa từng có ứng cử viên nào làm được điều đó.

Sanders, niềm hy vọng của nhiều thanh niên Mỹ, cũng không khác mấy so với Clinton trong cách nhìn về thế giới bên ngoài nước Mỹ. Ông ta ủng hộ việc ném bom phi pháp Serbia của Bill Clinton. Ông ta ủng hộ sự khủng bố bằng máy bay không người lái của Obama, sự khiêu khích đối với Nga và sự quay trở lại của lực lượng đặc nhiệm (các đội tử thần) ở Iraq. Ông ta không nói gì về sự đe dọa đối với Trung Quốc và sự gia tăng nguy cơ chiến tranh hạt nhân. Ông ta đồng ý rằng Edward Snowden phải ra tòa và ông ta gọi Hugo Chavez - giống như ông ta cũng là một người dân chủ xã hội - là "gã độc tài cộng sản đã chết". Ông ta hứa hẹn sẽ ủng hộ Clinton nếu như bà ta được đề cử.

Việc bầu chọn Trump hay Clinton chỉ là màn ảo thuật xưa cũ cho khán giả lựa chọn nhưng thực ra không có lựa chọn nào hết: họ là hai mặt của cùng một đồng xu. Trong việc đổ tội cho các nhóm thiểu số và hứa hẹn "làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại", Trump là một gã dân túy đối nội cực hữu; tuy vậy mối nguy hiểm Clinton có thể là lớn hơn đối với thế giới.

"Chỉ có mình Donald Trump là người đã nói bất cứ điều gì mang tính phê phán có ý nghĩa đối với chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ," Stephen Cohen, giáo sư môn Lịch Sử Nga tại đại học Priceton và New York, đã viết, ông là một trong số ít các chuyên gia về Nga ở Hoa Kỳ đã phát biểu về nguy cơ chiến tranh.

Trong một chương trình phát thanh, Cohen nhắc đến những câu hỏi mang tính phê phán mà chỉ có Trump nêu ra. Trong số chúng: Tại sao Hoa Kỳ "có mặt ở khắp mọi nơi trên trái đất"? Nhiệm vụ thật sự của NATO là gì? Tại sao Hoa Kỳ luôn theo đuổi việc thay đổi chế độ ở Iraq, Syria, Lybia, Ukraine? Tại sao Washington coi Nga và Vladimir Putin là kẻ thù?


Nhận xét: Vâng, nhưng liệu những câu hỏi ấy có còn nằm trong niềm tin và chính sách của Trump không nếu ông ta được trúng cử?


Sự kích động của giới truyền thông theo chủ nghĩa tự do về Trump là nhằm duy trì ảo tưởng về "tranh luận tự do và cởi mở" cũng như "dân chủ được thực thi". Quan điểm của ông ta về người nhập cư và Hồi giáo thực sự là quái đản, tuy vậy ông trùm trong việc trục xuất những người yếu thế khỏi nước Mỹ lại là Obama chứ không phải Trump. Di sản của Obama sẽ bao gồm sự phản bội đối với những người da màu: đa số tù nhân đang bị giam giữ là người da màu, giờ đây còn nhiều hơn trong trại khổ sai của Stalin.

Chiến dịch tranh cử năm nay có thể không phải là về chủ nghĩa dân túy mà là về chủ nghĩa tự do Hoa Kỳ, một hệ tư tưởng tự coi bản thân nó là hiện đại và do vậy là siêu việt và là con đường chân chính. Những người ngồi bên cánh phải của nó có sự tương đồng với đám đế quốc thế kỷ 19, với sứ mệnh Chúa đã giao phó về cải đạo, sát nhập hoặc chinh phục.


Nhận xét: ...còn những người ngồi bên cánh trái của nó nâng cao sứ mệnh Chúa giao phó để "nâng cao", "văn minh hóa" và "dân chủ hóa" các "giống người chậm tiến của thế giới".

Một bên nhìn thế giới với cái nhìn "mọi thứ chỉ có thể tồi tệ đi", và do vậy nước Mỹ phải bảo vệ "thế giới phương Tây" khỏi "đám còn lại"; bên kia nhìn thế giới với cái nhìn "mọi thứ chỉ có thể tốt lên" với nước Mỹ tiến bộ "dẫn đầu" thế giới đi lên "thiên đường".


Ở nước Anh, đó là chủ nghĩa Blair. Tên tội phạm chiến tranh theo đạo Thiên Chúa Tony Blair đã có thể chuẩn bị cho cuộc xâm lược Iraq trong vòng bí mật chủ yếu là bởi vì tầng lớp chính trị và truyền thông theo chủ nghĩa tự do xơi trọn miếng mồi "Anh Quốc tuyệt vời" của ông ta. Trên tờ Guardian, tiếng vỗ tay lớn đến điếc cả tai; ông ta được gọi là "thần bí". Một trò đánh lạc hướng gọi là chính trị bản sắc, được nhập khẩu từ Hoa Kỳ, dễ dàng được ông ta vận dụng.

Lịch sử được tuyên bố là đã kết thúc, giai cấp đã bị xóa bỏ và giới tính được khuyến khích theo chủ nghĩa nữ quyền; rất nhiều phụ nữ trở thành nghị sĩ của Đảng Lao Động Mới. Ngày đầu tiên tại Quốc Hội, họ bỏ phiếu cắt giảm phúc lợi của những người nuôi con đơn thân, hầu hết là phụ nữ, theo đúng chỉ dẫn. Đa số đã bỏ phiếu cho cuộc xâm lược đã tạo ra 700.000 phụ nữ Iraq góa chồng.

Sự tương tự ở nước Mỹ là những kẻ hiếu chiến đúng chuẩn mực chính trị trên tờ New York Times, Washington Post và mạng lưới truyền hình, những kẻ đang thống trị cuộc tranh luận chính trị. Tôi đã xem cuộc tranh luận dữ dội trên CNN về những sự phản bội của Trump. Điều đó là rõ ràng, họ nói, một người như vậy không đáng tin ở Nhà Trắng. Không có vấn đề thực sự nào được đặt ra. Không có gì về 80% người Mỹ có thu nhập tụt xuống dưới mức của những năm 1970. Không có gì về nguy cơ chiến tranh. Đa số dường như nhất chí "bịt mũi lại" và bỏ phiếu cho Clinton: bất cứ ai ngoại trừ Trump. Theo cách đó, bạn sẽ ngăn chặn con quái vật và giữ vững hệ thống đang nôn nóng cần một cuộc chiến tranh nữa.

Dịch bởi Hiệp Sĩ Cưỡi Lừa