OF THE
TIMES
Chào buổi tối, London. Đầu tiên, hãy cho phép tôi xin lỗi về sự gián đoạn này. Giống như nhiều người trong các bạn, tôi đánh giá cao sự thoải mái của thói quen hàng ngày, sự an toàn của những gì quen thuộc, sự bình yên của những gì lặp lại. Tôi biết thưởng thức chúng như bất cứ ai.
Nhưng trong tinh thần kỷ niệm, trong đó những sự kiện quan trọng trong quá khứ, thường gắn liền với cái chết của ai đó hoặc đoạn kết của một cuộc đấu tranh đẫm máu khủng khiếp, được kỷ niệm bằng một ngày lễ, tôi nghĩ rằng chúng ta có thể đánh dấu ngày 5/11 này, một ngày mà đáng buồn là không ai còn nhớ đến nữa, bằng cách bỏ ra một chút thời gian khỏi cuộc sống thường ngày để ngồi xuống và trò chuyện.
Dĩ nhiên, có những người không muốn chúng ta nói. Tôi ngờ rằng ngay lúc này, mệnh lệnh đang được quát vào ống điện thoại, và binh lính với súng ống sẽ nhanh chóng lên đường. Tại sao? Bởi vì trong khi chiếc dùi cui có thể được dùng thay cho cuộc trò chuyện, những lời nói sẽ luôn duy trì sức mạnh của chúng. Những lời nói cung cấp phương tiện biểu đạt ý nghĩa, và đối với những người biết lắng nghe, tiếng nói của sự thật.
Và sự thật là, có điều gì đó rất không ổn với đất nước này, phải không? Độc ác và bất công, đàn áp và thiếu khoan dung. Và ở nơi mà bạn từng được tự do để phản đối, để suy nghĩ và nói những gì bạn muốn, bây giờ bạn có camera và hệ thống giám sát buộc bạn phải tuân lệnh và phục tùng.
Nó xảy ra như thế nào? Ai là người có lỗi? Vâng, chắc chắn có những kẻ gánh trách nhiệm nhiều hơn những người khác, và chúng sẽ phải chịu trách nhiệm. Nhưng một lần nữa, nói thật, nếu bạn muốn tìm người có lỗi, bạn chỉ cần nhìn vào gương.
Tôi biết tại sao bạn làm vậy. Tôi biết bạn sợ. Ai lại không? Chiến tranh, khủng bố, bệnh tật. Có vô số vấn đề làm suy đồi suy luận và cướp đi khả năng suy nghĩ bình thường của bạn. Sự sợ hãi đã nắm lấy bạn, và trong cơn hoảng loạn, bạn tìm đến người bây giờ là thủ tướng, Adam Sutler. Hắn hứa hẹn trật tự, hắn hứa hẹn sự yên bình, và tất cả những gì hắn đòi là sự quy thuận yên lặng, ngoan ngoãn của bạn.
Đêm qua, tôi tìm cách chấm dứt sự yên lặng ấy. Đêm qua, tôi phá hủy tòa Old Bailey để nhắc nhở đất nước này những gì nó đã quên. Hơn 400 năm trước, một công dân vĩ đại đã muốn ghi khắc mãi mãi ngày 5/11 trong tâm trí chúng ta. Hy vọng của ông là để nhắc nhở thế giới rằng công bằng, công lý và tự do không phải chỉ là từ ngữ, chúng là cách nhìn nhận.
Vì vậy, nếu bạn không nhìn thấy gì, nếu những tội ác của chính phủ này vẫn không được bạn biết đến, thì tôi nghĩ rằng bạn nên để ngày 5/11 trôi qua không cần nghĩ tới. Nhưng nếu bạn thấy những gì tôi thấy, nếu bạn cảm nhận như tôi cảm nhận, và nếu bạn tìm kiếm như tôi tìm kiếm, thì tôi đề nghị bạn đến đứng cạnh tôi, một năm nữa kể từ đêm nay, bên ngoài cổng tòa Quốc hội, và cùng nhau chúng ta sẽ cho chúng một ngày 5/11 mà sẽ không bao giờ bị lãng quên.
Nhận xét: Vậy là nếu bạn sợ người khác xem những bức ảnh khỏa thân của mình thì bạn nên gửi chính những bức ảnh ấy cho Facebook, mạng xã hội lớn nhất thế giới? Thật là một logic "đáng nể".