Liệu làn sóng cuồng loạn biến đổi khí hậu hiện nay, như được đại diện bởi Greta Thunberg, có làm bạn cảm thấy có gì đó không ổn không? Hay có thể bạn đang phải đối phó với bạn bè, người thân hoặc đồng nghiệp đang bị rối trí bởi tất cả những thứ đó? Trong các trường hợp đó, có thể có ích nếu bạn lùi lại một bước và mang đến một chút lý trí đến cho cuộc tranh luận. Theo định nghĩa, cuồng loạn là sự trái ngược của phân tích tình hình một cách bình tĩnh. Đây là lý do tại sao có quá ít lý trí và logic xung quanh vấn đề biến đổi khí hậu - và nó không phải chỉ về cuộc tranh luận khoa học, như chúng ta sẽ thấy. Bởi vì cho dù bạn có quan điểm thế nào về sự đúng đắn của lý thuyết nóng lên toàn cầu do con người gây ra đi nữa, có rất nhiều vấn đề với làn sóng cuồng loạn mà Greta khởi xướng.
Là người Đức, tôi sống tại một đất nước đã biến biến đổi khí hậu thành chủ đề trung tâm cho các chính sách của họ trong hàng thập kỷ nay. Vậy nên hãy để điều này là tiếng chuông cảnh báo cho các quốc gia khác. Hãy nhớ rằng mặc dù các nhà hoạt động cực đoan và hầu hết giới truyền thông nói rằng cuộc tranh luận này đã được phân định rạch ròi và cố gắng biến nó thành một vấn đề chính trị giữa cánh tả và cánh hữu, nó hoàn toàn không phải vậy. Có rất nhiều quan điểm khác nhau về biến đổi khí hậu ở cả bên cánh tả lẫn cánh hữu, trong cả giới khoa học chính thống và cái gọi là cộng đồng "nghi ngờ biến đổi khí hậu". Một khi bạn vứt bỏ tâm lý cuồng loạn, các sắc thái trong quan điểm này trở nên rất rõ ràng. Và trong khi chúng khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn nhiều, việc tính đến các sắc thái đó là lối thoát duy nhất khỏi những hậu quả tai hại của cơn cuồng loạn chính trị. Vậy nên đây là 10 luận điểm hàng đầu của tôi để chống lại cơn điên loạn biến đổi khí hậu hiện nay:
1. Vấn đề chờ giải quyết hay Ngày tận thế?Có lẽ cái bẫy lớn nhất mà toàn bộ phong trào khí hậu này rơi vào là ý tưởng cho rằng "nếu chúng ta không hành động ngay bây giờ thì tất cả chúng ta sẽ chết sớm". Đó là suy nghĩ tận thế. Điều này này dập tắt sự bình tĩnh, suy nghĩ hợp lý. Nhưng một khi bạn thoát ra khỏi suy nghĩ đó, nó đơn giản chỉ trở thành một trong nhiều vấn đề đang chờ giải quyết. Có bao nhiêu trong số những người biểu tình và các nhà hoạt động này thậm chí có thể cho bạn biết hậu quả của khí thải CO2 là gì - ngay cả là theo 'báo cáo khoa học chính thức' của IPCC?
Dưới đây là những gì
Joool Marotzke, đồng tác giả của báo cáo IPCC 2013, cho biết trong một cuộc phỏng vấn với tạp chí
Spiegel của Đức năm 2018:
SPIEGEL: "Liệu có tồn tại bất kỳ ngưỡng nào mà khi vượt qua nó các quá trình không thể đảo ngược sẽ được khởi động không?"
Marotzke: "Chúng ta không thể loại trừ điều này, nhưng bằng chứng cho sự tồn tại của các điểm tới hạn này khá là yếu. Nhiệt độ 2 độ rất có thể dẫn đến sự tan chảy của dải băng Greenland, khiến mực nước biển dâng cao 7 mét trong tương lai dài hạn - đó sẽ là một sự thay đổi mạnh mẽ. Nhưng ngay cả khi điều này xảy ra, việc tan băng sẽ phải mất 3000 năm. Tất cả các điểm tới hạn khác như Dòng Gulf Stream bị cạn kiệt hoặc Tây Nam Cực tan chảy ít có khả năng xảy ra trong tương lai."
Một nhà khoa học hàng đầu khác của IPCC,
Giáo sư Myles Allen của trường đại học Oxford, đã nói tương tự trong
một thông điệp ngắn trên YouTube: thế giới sẽ không kết thúc sớm, và chắc chắn không có thời hạn chót nào mà chúng ta 'phải hành động' để tránh một ngày tận thế.
Xin lưu ý bạn, mặc dù có một số lời cảnh báo đáng sợ trong các thông cáo báo chí của IPCC, những gì được liệt kê ở trên là 'quan điểm chính thức' của khoa học chính thống và nó không liên quan gì đến 'những người hoài nghi biến đổi khí hậu'. Quan điểm ấy có thể được tóm tắt như thế này: "Vâng, chúng ta có một vấn đề và chúng ta cần tìm cách để giải quyết,
nhưng có rất nhiều điều chúng ta chưa hiểu, và dù sao đi nữa, cũng sẽ phải mất nhiều năm cho đến khi vấn đề ấy được bộc lộ ra. Nó sẽ cho chúng ta đủ thời gian để giải quyết nó." Ít nhất, điều này cho thấy, trái với niềm tin phổ biến, có nhiều quan điểm khác nhau ngay cả trong giới khoa học chính thống về tác động của biến đổi khí hậu. Chỉ riêng thực tế này thôi cũng đủ khiến chúng ta miễn nhiễm với các chính trị gia và các nhà hoạt động, những người muốn áp đặt các biện pháp và chính sách cực đoan mà không tính đến các hậu quả không lường trước được, với lập luận rằng nếu chúng ta không thực hiện các biện pháp này
ngay bây giờ, tất cả chúng ta sẽ chết.