Hội nghị thượng đỉnh thường niên của nhóm các nền kinh tế lớn và mới nổi G20 đã trở thành một cuộc gặp gỡ cấp cao quốc tế lớn sau cuộc khủng hoảng năm 2008. Tại cuộc họp vừa diễn ra tại Hàng Châu, Trung Quốc, việc thảo luận về các vấn đề toàn cầu chỉ mang tính nghi thức, nhưng sự quan tâm chính tập trung vào các cuộc gặp song phương. Và Tổng thống Vladimir Putin đã thấy được những gì trước nhiệm kỳ sắp hết của Tổng thống Barack Obama.
Trong 3 ngày, ông Vladimir Putin đã gặp gỡ một nửa thành viên tham gia hội nghị thượng đỉnh - ông đã thực hiện 8 cuộc gặp song phương và 1 cuộc gặp năm bên (trong khuôn khổ BRICS). Như vậy, Tổng thống Nga đã hội đàm với 11 trong số 19 nhà lãnh đạo các nước tham gia hội nghị thượng đỉnh (tuy nhiên, ngoài các nhà lãnh đạo của 20 nền kinh tế lớn nhất thế giới, ở Hàng Châu đã mời thêm 9 nhà lãnh đạo của các quốc gia đang phát triển và Tổng thống Putin đã gặp gỡ thành công một trong số đó là Tổng thống Ai Cập). Trước đó một ngày, ông Putin đã tiếp xúc với 2 trong số những người tham gia hội nghị thượng đỉnh là Thủ tướng Nhật Bản Shizo Abe và Tổng thống Hàn Quốc Pak Geun-hye tại Vladivostok.
Như vậy, trong những ngày diễn ra hội nghị thượng đỉnh chỉ còn 6 thành viên trong G20 mà Tổng thống Nga không tiến hành gặp gỡ chính thức (có lẽ họ chỉ nói chút chuyện bên lề), đó là Ý, Úc, Canada, Indonesia, Mexico và Liên minh châu Âu. Tuy nhiên, Thủ tướng Ý Renzi và Chủ tịch Ủy ban châu Âu Juncker đã có mặt tại St Petersburg vào hồi tháng 6, còn Tổng thống Indonesia Widodo đã có chuyến bay đến Sochi vào hồi tháng 5, do đó chỉ còn lại 3 người.
Nhận xét: Thỏa thuận này, cũng như các thỏa thuận ngừng bắn trước đây, có nhiều khả năng sẽ có số phận giống như thỏa thuận Minsk II ở Ukraine. Nghĩa là nó là một thỏa thuận hầu như không có khả năng được thực hiện, mà nhằm mục đích cho thế giới thấy rõ bên nào đang cản trở tiến trình hòa bình bằng cách không thực hiện thỏa thuận đã ký.