Chiếc máy bay chở khách mang số hiệu 655 của Iran đã bị tàu tuần dương
Vincennes lớp Aegis của Mỹ bắn rơi ngày 3/7/1988. Một phần tư thế kỷ sau đó, Vincennes hầu như đã bị lãng quên, nhưng vụ việc vẫn được coi là thảm họa thứ 7 về mức độ kinh khủng nhất trong ngành hàng không thế giới và là một trong những điều "hổ thẹn không thể tha thứ" của Lầu Năm Góc.
Chiếc máy bay Airbus A300 của Iran bị bắn rơi khi bay qua khu vực đang có giao tranh hải quân - một trong nhiều cuộc xung đột trong "Cuộc chiến dầu mỏ" - ở eo biển Hormuz. Thuyền trưởng của tàu
Vincennes, Will Rogers III, đã nhầm máy bay thương mại của Iran là một máy bay phản lực chiến đấu F - 14 và đã cho bắn tên lửa đất đối không SM - 2.
Thảm kịch đã khiến 290 hành khách thiệt mạng, trong đó có 66 trẻ em.Sau sự cố năm 1988, các quan chức Mỹ đã nói dối rất nhiều và đổ lỗi cho phi công Iran. Ngày 19/8/1988, gần 7 tuần sau khi thảm họa xảy ra, Lầu Năm Góc đã đưa ra một báo cáo 53 trang về vụ việc và kết luận rằng "thuyền trưởng và tất cả các nhân viên trên tàu
Vincennes đã hành động đúng". 8 năm sau, chính phủ Mỹ mới chịu thừa nhận là họ đã gây ra thảm kịch và phải bù đắp cho gia đình các nạn nhân, sau đó bày tỏ sự "hối tiếc sâu sắc", nhưng không một lời xin lỗi.
Cụ thể, ngày 3/7/1988, tại cuộc họp báo đầu tiên của Lầu Năm Góc về vụ việc, Đô đốc William Crowe, Chủ tịch Tham mưu trưởng Liên quân Mỹ, nói rằng máy bay của Iran đã bay ở độ cao gần 3 km và giảm dần tốc độ từ 230m/giây, "đối đầu trực tiếp" với tàu chiến
Vincennes. Tuy nhiên, trên thực tế, báo cáo ngày 19/8 của Phó Đô đốc William Fogarty thuộc Bộ Tư lệnh Mỹ đặc trách khu vực Trung Á và Trung Đông đã kết luận (từ các đĩa máy tính được tìm thấy bên trong hệ thống trung tâm thông tin tác chiến của tàu
Vincennes) rằng máy bay của Iran đã dần "nâng độ cao" lên 3,6 km với tốc độ chậm hơn là 195m/giây.
Nhận xét: Từ bài Did FDR Provoke Pearl Harbor?, chúng ta biết thêm những điểm sau:
Thủ tướng Nhật khi đó là Fumimaro Konoye hết sức không muốn một cuộc chiến tranh với Hoa Kỳ.
Ngày 18/7/1941, Konoye bổ nhiệm Đô đốc Teijiro Toyoda, một người thân Anh - Mỹ làm chỉ huy Hải quân. Phản ứng của Mỹ: Ngày 25/7, toàn bộ tài sản của Nhật Bản tại Mỹ bị đóng băng, chấm dứt mọi hoạt động thương mại, kể cả xăng dầu vốn rất cần thiết cho nước này.
Ngày 28/8, thông qua đại sứ Mỹ tại Nhật Bản Joseph Grew, Konoye viết thư cho Tổng thống Mỹ Franklin Roosevelt khẩn nài được gặp mặt. Ngày 3/9, bức thư đó được bêu riếu trên khắp các tờ báo của Mỹ.
Ngày 30/9, Grew viết cho Washington thông báo rằng Konoye sẵn sàng đi đến bất cứ đâu để gặp Tổng thống Mỹ. Không một lời đáp từ phía Washington. Ngày 16/10, chính phủ của Konoye sụp đổ.
Trong tháng 11, Nhật Bản đề xuất tự nguyện chấm dứt chiến tranh ở Trung Quốc và rút quân khỏi Đông Dương để đổi lấy đảm bảo không bị Hoa Kỳ tấn công. Washington từ chối.
Tại cuộc họp chính phủ ngày 25/11, Bộ trưởng Chiến tranh Henry Stimson nói lên ý nghĩ của tất cả các thành viên cuộc họp: "Vấn đề bây giờ là làm sao chúng ta có thể lái cho bọn họ (người Nhật) nổ phát súng đầu tiên mà không gây quá nhiều nguy hiểm cho chúng ta."